ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 496

Trong lòng Sắt Sắt bỗng dưng cảm thấy chua chát. Phải, nàng quả thực

không hề hạnh phúc khi ở Nam Nguyệt. Gặp lại Phụ thân, nhưng trong lòng
nàng lại vô cùng bi thương. Huống hồ trận chiến trên biển đó chỉ e rằng
triều đình đã coi nàng như hải tặc. Nhưng nàng cũng không thể vì thế mà
bỏ trốn tới Bắc Lỗ Quốc được.

“Hách Liên Hoàng tử, ta không thể theo huynh đi được.” Thanh âm của

Sắt Sắt rất kiên định, một khi nàng đã quyết thì nàng sẽ không bao giờ thay
đổi.

Phong Noãn nghe vậy, cánh tay khẽ run lên, bàn tay lớn ôm lấy eo Sắt

Sắt khẽ nhấc lên xoay nàng quay người lại, ngồi đối diện với hắn trên lưng
hồng mã. Hắn gỡ mặt nạ sói xanh trên mặt, lộ ra dung mạo tuấn tú như
được đẽo gọt, cánh tay rắn như sắt bỗng khép lại, ôm chặt nàng vào lòng,
dường như hắn muốn hòa tan nàng vào cơ thể hắn.

Thanh âm của hắn, từng câu từng chữ đều chậm rãi kiên định vang lên

bên tai nàng, “Ta sẽ không ép buộc nàng đâu, nhưng ta cũng sẽ không bao
giờ rời bỏ nàng. Sẽ có một ngày ta có thể khiến nàng cam tâm tình nguyện
ở bên ta, làm tân nương duy nhất của ta. Hách Liên Ngạo Thiên ta giống
như sói xanh trên thảo nguyên, cả đời này chỉ có một người bạn chung thân
thôi, người đó chính là nàng – Giang Sắt Sắt!”

Sắt Sắt bị hắn ôm vào lòng, cảm nhận được nhịp tim cuồng loạn của

hắn, trái tim nàng không dừng được khẽ run lên. Từ trước tới giờ hắn luôn
trầm mặc, không nói gì nhiều. Lúc này mới biết, không phải hắn không biết
nói gì, chỉ là hắn không tình nguyện nói ra thôi.

Nhưng đối diện với thâm tình của hắn. Sắt Sắt chỉ có thể tự cười nhạo

mình, chậm rãi nói: “Hách Liên Hoàng tử huynh đừng nói đùa nữa, một kẻ
nhơ danh xấu tiếng như ta, lại mang tấm thân tàn hoa bại liễu, không xứng
đáng với Hách Liên Hoàng tử đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.