ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 498

Rồi sẽ có một ngày, nàng sẽ tình nguyện đi theo hắn.

Sắt Sắt ngước mắt nhìn, thấy trong đôi mắt Phong Noãn là sự sâu thẳm,

không thấy có chút ý đùa cợt, nàng liền cười khẽ nói: “Huynh đưa ta tới
Thác Mã Trấn trước mặt là được.” Nàng có thể tới thị trấn thuê một chiếc
xe ngựa, muốn đi đâu thì đi. Cuối cùng nàng cũng có thể tự do tự tại lưu lạc
giang hồ rồi.

“Được!” Phong Noãn đứng dậy, tới ôm Sắt Sắt, muốn bế nàng lên ngựa.

Sắt Sắt chau mày, lùi lại hai bước rồi nói: “Ta tự lên được.”

Phong Noãn nhếch môi cười: “Nàng yên tâm, trước khi nàng gật đầu, ta

sẽ không xâm phạm tới nàng đâu.”

Hắn khẽ ôm lấy nàng, phi thân lên ngựa, Tiếng vó ngựa vang lên trên

đường núi, hồng mã đưa hai người lên phía Bắc, đi được nửa canh giờ,
những dãy núi hai bên dần trở nên bằng phẳng, rồi dần không thấy đâu nữa.
Trước mặt là một bình nguyên rộng lớn, tầm mắt ngút ngàn, một thị trấn
đông đúc đã ở ngay trước mắt.

Phong Noãn khẽ huýt một tiếng, hồng mã liền chầm chậm dừng lại.

Đôi mắt chim ưng của hắn nheo lại, trầm giọng nói: “Chỉ e là không tới

Thác Mã Trấn được nữa rồi.”

Sắt Sắt ngước mắt nhìn, chỉ thấy trên bình nguyên phía trước là vô số

lều trướng hành quân đen kịt khắp nơi, dưới ánh trăng trông như những lều
trướng hành quân đen kịt khắp nơi, dưới ánh trăng trông như những gò đất
nhỏ. Hiển nhiên, nơi này có quân đồn trú.

“Đây là – quân đội của ai?” Sắt Sắt quả thực không ngờ, ở Thác Mã

Trấn lại có nhiều binh lính như vậy cũng không biết đó là binh lính của ai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.