ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 534

Y Lãnh Tuyết bị ánh mắt sâu thẳm của Dạ Vô Yên nhìn chằm chập, đôi

môi đỏ mím lại, chầm chậm chớp hàng mi, không dám nhìn thẳng vòa mắt
Dạ Vô Yên nữa. Thân hình nàng ta nhẹ run lên trong gió, có thể thấy, trong
lòng nàng ta đang vô cùng dằn vặt. Có điều sự dằn vặt đó chỉ diễn ra trong
chốc lát, sau đó liền thấy nàng ta ngước mắt, cắn nhẹ bờ môi, hờ hững đáp:
“Cổ khúc đương nhiên là khó xem, nhưng khúc nhạc này ta đã nhớ trong
lòng, làm sao mà đàn sai được?”

Giây phút đó, cô ta đã khôi phục lại sự lạnh lùng lãnh đạm của một Tế

Tư.

Ánh mắt sâu thẳm của Dạ Vô Yên bỗng lóe lên một tia thất vọng, hắn

đột nhiên ngẩng đầu cười lạnh lẽo: “Nếu Tế Tư nói mình không đàn sai thì
có nghĩa là không sai rồi”.

Trong tiếng cười lạnh lùng đó của hắn, Sắt Sắt vẫn nghe thấy vị đắng

cay không hề che giấu.

“E rằng lại phải giày vò bốn năm nữa rồi!”. Vân Khinh Cuồng đứng bên

Sắt Sắt, đột nhiên thở dài.

Sắt Sắt quay đầu, thấy Vân Khinh Cuồng thường ngày vẫn nói cười hi

ha, trên mặt lúc này là sự uất ức sâu xa, không đừng được liền hỏi: “Sao lại
nói thế?”

Vân Khinh Cuồng cười khẽ đáp: “Bản Cuồng Y và Tuyền Vương cũng

là chỗ tri giao, chuyện của ngài ấy, ta cũng được nghe nói ít nhiều. Bốn
năm trước, Tuyền Vương lần đầu tới biên quan, liền quen biết với Y Lãnh
Tuyết. Lúc đó, nàng ta đã là Tế Tư rồi, hai người tuy tình đầu ý hợp, nhưng
Y Lãnh Tuyết không nỡ bỏ chức vị Tế Tư cầu phúc cho con dân Bắc Lỗ
Quốc, vì thế mới để ngài ấy chờ đợi suốt bốn năm. Tuyền Vương cảm lòng
từ bi của nàng ta với con dân Bắc Lỗ Quốc nên quyết định chờ đợi nàng ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.