ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 535

Nhưng thế sự khó lường, sau bốn năm, hôm nay nàng ấy vẫn muốn làm Tế
Tư, Tuyền Vương chẳng phải lại phải chờ thêm bốn năm nữa sao?”

Bốn năm? Dư vị của việc phải chờ đợi bốn năm, Sắt Sắt hiểu quá rõ!

Nàng ở Nam Nguyệt chờ hắn bốn năm, còn hắn lại ở biên quan chờ

người con gái khác bốn năm!

Khi nàng chờ hắn, bọn họ không có tình cảm gì sâu đậm, chỉ vì hắn là

phu quân chưa cưới của nàng. Cảm giác đó đã giày vò lắm rồi. Thế mà Dạ
Vô Yên và Y Lãnh Tuyết lại tình đầu ý hợp, cảm giác chờ đợi sẽ còn khủng
khiếp tới đâu!

Sắt Sắt không dám nghĩ nhiều nữa, chỉ đành cười nhạt, nhưng nụ cười

đó lại ngập tràn sự đau khổ không hề che giấu, dường như trong miệng có
một ngụm trà đặc, đắng chát vậy.

Vân Khinh Cuồng chau mày nhìn nụ cười đau khổ của Sắt Sắt, bên khóe

miệng liền nhếch lên nụ cười hờ hững. Hắn biết, nếu mặt trăng vẫn treo
trên trời cao thì người khác chỉ chú ý đến vẻ đẹp đó mà quên mất vẻ đẹp
của hoa ở gần ngay dưới mặt đất. Đối với hắn, sự giày vò đau khổ mà Dạ
Vô Yên đã phải trải qua là quá đủ rồi.

“Có người biết đàn khúc nhạc đó. Nếu các người muốn biết Tế Tư có

đàn sai hay không, xin mời vị cô nương này lên đàn lại khúc đó một lượt
cho các người nghe”. Vân Khinh Cuồng đột nhiên gào lớn, vì dùng nội lực,
thanh âm tuy không lớn, nhưng lại vang rất xa, ai nấy đều nghe rõ mồn
một.

Mọi người nghe thấy thế liền quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vân Khinh

Cuồng đang nở nụ cười gian tà, còn thấy Sắt Sắt đang đứng bên cạnh hắn
có phần kinh hoàng luống cuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.