ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 538

Sắt Sắt cười nhạt nói: “Tuyền Vương, ta đâu có nói ta biết đàn khúc

Quốc Phong”

Trong mắt Dạ Vô Yên bỗng lóe lên một tia nhìn phức tạp mà Sắt Sắt

không thể hiểu được, hắn chau mày nói: “Nhất định cô biết, ta biết vậy mà”

Sắt Sắt không biết vì sao Dạ Vô Yên lại chắc chắn rằng nàng biết đàn,

bởi nàng chưa bao giờ đánh đàn trước mặt hắn.

Phong Noãn thấy vậy lạnh lùng mở miệng: “Tuyền Vương, lẽ nào nàng

biết đàn khúc nhạc đó thì nhất định phải lên đàn diễn tấu ư? Tuyền Vương,
ngươi đừng quên ban đầu ngươi đã làm nàng tổn thương thế nào? Nàng dựa
vào cái gì mà phải giúp ngươi chứ?”

Dạ Vô Yên không hề để ý tới lời của Phong Noãn, đôi mắt đen sâu chỉ

nhìn chằm chặp vào khuôn mặt đẹp như ngọc của Sắt Sắt, chau mày hỏi:
“Cô có tình nguyện lên đài không?”

“Tuyền Vương nhất định muốn ta lên đó ư?”. Sắt Sắt khẽ nhướng mày,

khóe môi nở nụ cười phiêu diêu tự tại.

Thần sắc Dạ Vô Yên thoáng dao động, hắn trầm mặc không nói, nhưng

trong ánh mắt sâu thẳm lóe lên những tia tình cảm phức tạp.

Dư vị của sự đợi chờ, Sắt Sắt hiểu rất rõ, chờ bốn năm rồi, lại chờ thêm

bốn năm nữa, cảm giác giày vò đó mới đau khổ biết bao. Nếu vừa rồi Vân
Khinh Cuồng không nói những lời đó với nàng, có lẽ nàng vẫn còn chút do
dự.

Nhưng bây giờ, nàng đã quyết định giúp hắn. Vì khi gặp lại hắn, sự đau

khổ của hắn bỗng nhiên lấy hết hồn phách nàng, khiến tình cảm của nàng
rung động, nàng rõ ràng đã yêu Minh Xuân Thủy, vì sao vẫn còn quyến
luyến với nhất cử nhất động của hắn chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.