ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 556

nước chảy trên núi cao, Sắt Sắt phủi mấy lá cỏ trên tay áo, đang định đi
xem múa tế thần.

Đột nhiên nghe tiếng Phong Noãn hét lên: “Y Doanh Hương!”

Sắt Sắt sợ hết hồn, còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì một mũi tên đã

nhằm thẳng vào trước ngực nàng bắn tới.

Thế bắn của mũi tên rất mạnh, như sét đánh, mà có lẽ còn nhanh hơn cả

thế. Vì tiếng trống nhạc quá to, khiến nàng không hề nghe thấy tiếng gió rít,
và mũi tên đó đã bắn tới trước mặt. Giây phút đó nàng biết, nàng đã không
thể tránh kịp nữa rồi.

Trong khoảnh khắc, Sắt Sắt thấy Phong Noãn vốn đã đi tới vòng ngoài

của đám hội liền tung người nhảy về phía nàng, nhưng đã còn không kịp
nữa, mũi tên đó như xé gió lao tới trước ngực nàng.

Trong ánh chớp tóe lửa, một bóng người với tốc độ nhanh đến không

tưởng tượng được từ bụi cỏ bên người nàng vụt ra, người còn chưa tới, tay
đã giơ ra ôm lấy nàng. Sắt Sắt chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trong
khoảnh khắc người đó đã đẩy được Sắt Sắt ra, đứng vào vị trí của nàng.

Sắt Sắt ngã ngửa trên thảm cỏ mềm, nàng mơ hồ nghe thấy tiếng mũi

tên cắm vào da thịt, nhưng nàng không hề thấy đau.

Nàng nằm trên lớp cỏ xanh mềm mại, những lá cỏ êm ái cọ vào mặt

nàng, nhưng nàng không cảm thấy gì hết, chỉ có duy nhất thứ cảm giác tê
dại mà thôi.

Nàng mở to hai mắt nhìn về phía người vừa cứu mình, liền bắt gặp đôi

mắt sâu thẳm của Dạ Vô Yên đang chăm chú nhìn vào nàng.

Trong khoảnh khắc Sắt Sắt không hiểu vì sao hắn lại cứu nàng? Vừa rồi

hình như hắn đang nằm trong bụi cỏ, và vào lúc nguy hiểm nhất đã kịp thời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.