ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 558

“Ngài ấy có sao không?” Sắt Sắt khẽ nói, nàng cảm thấy thanh âm của

mình hoàn toàn run rẩy, dường như không phải giọng nói của chính mình
nữa.

Vân Khinh Cuồng mím chặt môi, lãnh ý trong môi, mắt đen lạnh đến

ghê người.

Sắt Sắt chưa bao giờ thấy biểu cảm trầm uất lạnh lẽo đến vậy của Vân

Khinh Cuồng. Chỉ thoáng thấy hắn cẩn thận rạch áo sau lưng Dạ Vô Yên,
khi thấy mũi tên cách hậu tâm nửa thốn, hắn mới nhẹ nhõm được vài phần,
ngước mắt đáp một cách lạnh lẽo: “Tuyền Vương mạng lớn lắm! Diêm
vương không cướp đi được đâu.”

Sắt Sắt nghe vậy, trái tim như đang treo trên cổ họng cuối cùng cũng

dần trở về vị trí.

Dạ Vô Yên đỡ tên hộ nàng, sự thực này khiến Sắt Sắt cực kỳ chấn động.

Vì sao hắn lại liều mạng cứu nàng? Sắt Sắt nhìn Dạ Vô Yên, chỉ thấy hắn
yên lặng ngồi trên thảm cỏ, để Vân Khinh Cuồng trị thương cho mình.

Ánh trăng như dòng suối bao phủ lên người hắn, khuôn mặt anh tuấn

giờ trở nên trắng bệch, nhưng lại vô cùng thuần khiết, có điều trong ánh
mắt phượng sâu không thấy đáy của hắn lóe lên một tia nhìn mừng rỡ mà
dịu dàng. Sắt Sắt đứng gần hắn nhất khi nhìn thấy tia sáng vui mừng đó,
nàng cảm thấy không thể tin được, vì sao bị thương mà lại vui như vậy
chứ?

Tiếng trống và Mã Đầu cầm đã ngừng từ lúc nào, người xem múa tế

thần cũng đều tới cả, Khả Hãn và Yên Thị đứng cạnh Dạ Vô Yên, trên mặt
đều mang thần tình kinh hãi. Tuyền Vương của Nam Nguyệt bị thương ở
Bắc Lỗ Quốc hoàn toàn không phải là chuyện nhỏ. Không khéo còn gây ra
thảm họa chiến tranh nữa không chừng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.