ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 559

Chỉ có điều không ai nói gì. Tất cả đều yên lặng chú mục theo rõi từng

động tác của Vân Khinh Cuồng. Chỉ thấy lúc này hắn khẽ vận nội công vào
trước ngực Dạ Vô Yên, mũi tên thấm máu lập tức bắn từ sau lưng hắn ra.
Tiếp đó, Vân Khinh Cuồng lấy từ trong túi vải bên người ra một bình
thuốc, cẩn thận rắc lên vết thương rồi dùng vải quấn lại mấy lớp.

Y Lãnh Tuyết đứng trong đám người, tấm lụa đỏ trên vai buông thõng,

đôi mắt đẹp đẽ chứa đầy sự lo âu. Cuối cùng cô ta cũng gỡ bỏ chiếc mặt nạ
vô hình ra, có chút biểu cảm của tình người, có điều cô ta không đi về phía
Dạ Vô Yên mà chỉ đứng lẫn trong đám người, yên lặng nhìn về phía hắn.

Khi Vân Khinh Cuồng đã băng bó xong vết thương cho Dạ Vô Yên,

Khả Hãn mới nhẹ nhàng hỏi: “Tuyền Vương, chuyện này là thế nào?”.

Dạ Vô Yên ngồi ở đó hoàn toàn chìm trong im lặng. Sắt Sắt thấy vậy

lạnh lùng hắng giọng, chầm chậm đứng dậy, ánh mắt nhìn thẳng vào Y
Doanh Hương đang đứng phía trước cách đó không xa, trên khuôn mặt
thanh tú của nàng lạnh như sương tuyết mùa đông, trong đôi mắt trong trẻo
là hàn quang của đao kiếm.

Trên tay Y Doanh Hương vẫn cầm bộ cung tên, nàng ta lúc này đang

đứng ngây ra dưới ánh trăng. Dường như sợ hãi đến ngẩn người cả ra rồi.
Nàng ta hận Sắt Sắt, nhưng không ngờ người mà mình bắn phải là Dạ Vô
Yên, người vẫn luôn yêu thương và bảo vệ nàng ta hết mực.

Sắt Sắt biết Y Doanh Hương hận nàng, nhưng nàng không bao giờ ngờ

rằng nàng ta lại dám bắn lén mình, chuyện mị dược chỉ vì nàng ta vẫn còn
là một cô gái suy nghĩ đơn giản, nàng có thể không so đo tính toán, nhưng
không ngờ lại thành ra có những hành động điên cuồng như thế. Lần này
nàng không định tha thêm cho nàng ta nữa, vì hậu quả của việc khoan dung
sẽ là việc nàng ta không biết sợ là gì nữa mà sẽ tiếp tục có những hành
động điên rồ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.