ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 619

mắt đã quấn chặt lấy trái tim chàng thành tầng tầng lớp lớp. Cảm giác đó
nhẹ nhàng như bay trên mây.

Chàng cúi đầu, quả thực chỉ muốn hôn lên đôi môi đỏ kiều diễm ấy một

cái, thực tế thì chàng đã làm rồi, dường như hành động đó còn nhanh hơn
cả suy nghĩ của chàng một bước. Nhưng đôi môi mỏng chưa kịp chạm vào
đôi môi anh đào của nàng, liền thấy Sắt Sắt ôm miệng, lẩm bẩm nói: “Ta
buồn nôn quá.”

Minh Xuân Thủy hơi chau mày, khuôn mặt tuấn tú dưới chiếc mặt nạ tối

đen lại.

Sắt Sắt không biết trước mặt xảy ra chuyện gì, bị gió đêm thổi tới, hơi

rượu bốc lên, quả thực nàng không nhịn được, bò trong lòng Minh Xuân
Thủy, khẽ nói: “Ta không chịu nổi…ọe…”

Minh Xuân Thủy chỉ cảm thấy trước ngực hơi nóng, cô gái này lại nôn

đầy người chàng rồi. Còn nàng thì lại ôm miệng cười hi hi nói: “Xin lỗi, ta
không cố ý…ọe…” nói chưa hết, lại nôn tiếp.

Minh Xuân Thủy thoáng run, khóe miệng khẽ giật giật, đôi mắt đen ánh

lên tia nhìn phức tạp. Lúc này, ngay đến chính bản thân chàng cũng không
hiểu trái tim mình đang cảm thấy gì nữa, có điều chàng biết rõ mình không
sợ bẩn, mà ngược lại thấy khá vui.

Chàng ôm lấy Sắt Sắt, nhón chân bay lên, bay qua biển hoa phía sau

thôn, rồi men theo con suối nhỏ đi thẳng tới, phía trước bỗng có một tảng
đá lớn ngăn đường, Minh Xuân Thủy giơ tay không biết vỗ vào đâu, tảng
đá liền dịch ra, chàng liền ôm Sắt Sắt đi thẳng vào trong.

Bên trong ba bề là núi, một mặt núi còn có dòng thác nhẹ nhàng chảy

xuống, trong đêm, tiếng thác chảy rào rào. Đêm đã về khuya, vầng trăng
sáng như được khảm vào bầu trời xanh thẫm trên cao, chiếu sáng dãy núi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.