ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 641

lòng chàng, ngửi mùi hương trúc thơm dịu dàng toát ra từ cơ thể chàng, trái
tim nàng dần trở nên mê loạn.

Tấm áo bào dài tung bay, theo bước chân chàng phấp phới trong gió

đêm. Bóng chàng phiêu diêu, xuyên qua đám hoa cỏ, đi lướt qua Yên Ba
Hồ, bước lên bậc thang, tới tẩm cư của chàng.

Tẩm cư của Minh Xuân Thủy rất gọn gàng thanh nhã, tấm thảm đỏ rực

trên nền nhà khiến cả căn phòng vừa lãng mạn lại vừa tao nhã, tấm màn
trắng như tuyết được móc âu vàng như những đám mây phiêu bồng nơi tiên
cảnh.

Chàng ôm lấy nàng, chầm chậm bước vào sâu trong phòng, tấm màn

trướng bằng vải sa như đám mây ngăn cách họ với thế giới bên ngoài, và
lúc ấy dường như trên đời này chỉ có chàng và nàng vậy.

Chiếc giường lớn bằng gỗ nam mộc trổ hoa hiện ra trước mắt, rủ trên đó

là tấm màn đỏ rực, đầu giường có đặt một chiếc bàn bằng gỗ lim đỏ, trên
đó có giá nến long phượng, ánh nến nhấp nháy như nhảy nhót vui mừng.

Vén tấm màn đỏ lên, chỉ thấy chiếc khăn thêu uyên ương hỉ thúy được

gấp gọn gàng đặt đó, trái tim Sắt Sắt lúc này cũng như ngọn nến trên bàn,
nhảy nhót mãi không yên.

Minh Xuân Thủy khẽ đặt Sắt Sắt xuống giường, trong phòng yên tĩnh,

hai người đều có thể nghe rõ tiếng tim nhau đang đập cuồng loạn. Qua
chiếc mặt nạ Sắt Sắt chăm chú nhìn vào ánh nhìn thâm tình trong đôi mắt
đen của Minh Xuân Thủy.

“Thiếp muốn nhìn thấy chàng.” Tay nàng vuốt ve chiếc mặt nạ, lướt trên

những đường nét hoa văn tinh xảo, dịu dàng nói.

Minh Xuân Thủy thoáng chần chừ, đôi mắt đen láy ánh lên những tia

nhìn phức tạp, chàng ôm chặt Sắt Sắt trong lòng, cười khẽ nói: “Sao hả,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.