ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 655

Đối với Côn Luân Nô bọn họ, bái Thần núi Hắc Sơn cũng giống như lễ

bái đường của người Hán vậy. Khi bái đường, phu quân không tới, đối với
người con gái mà nói, quả thực có phần nhục nhã.

Tuy trong lòng Sắt Sắt cực kỳ tức giận, nhưng nàng lại nghĩ có lẽ Minh

Xuân Thủy đã gặp phải chuyện gì rất gấp, nếu không chàng không bỏ mặc
nàng ở đây thế này. Thấy mặt trời sắp lặn, Sắt Sắt liền thờ ơ nói: “Đi thôi,
chúng ta đi về.”

Sắt Sắt đứng dậy, dẫn đầu đám người xuống núi.

Về tới Trích Nguyệt Lầu, cũng không thấy bóng dáng Minh Xuân Thủy

đâu, Sắt Sắt nhanh chóng cảm thấy có điều gì kỳ quái, theo lý mà nói, Minh
Xuân Thủy có chuyện không lẽ nào lại không nói một câu mà cứ thế bỏ đi.
Hơn nữa, mấy thị vệ tùy thân trong lầu và cả Vân Khinh Cuồng cũng không
thấy đâu cả. Xem ra tất cả cũng ra đi thì phải. Trong lòng nàng không khỏi
cảm thấy có chút tò mò, rốt cuộc bọn họ đi đâu chứ?

Cuối cùng một thị nữ lên tiếng: “Minh Lầu chủ vốn định đi bái Hắc Sơn

rồi, nhưng có thị vệ tới báo tin gấp, nô tì không biết là chuyện gì, nhưng
xem ra khi Lầu chủ nghe được tin đó dường như rất kinh hoàng. Lập tức
triệu tập Vân công tử, Thiết công tử và mười hai thị vệ tùy thân vội vã đi
ngay!”

“Không nghe thấy họ nói về việc gì, cũng không thấy chàng nhắn gì lại

cho ta ư?” Sắt Sắt chau mày hỏi.

Thị nữ đó khẽ lắc đầu.

Sắt Sắt thấy vậy nhẹ nói: “Thôi bỏ đi, ngươi lui ra đi.”

Nàng yên lặng ngồi trong phòng, ngẩng đầu nhìn ra ngoài khung cửa sổ,

biển hoa rộng lớn trong ánh chiều tà vẫn rực rỡ đua sắc, có điều, Sắt Sắt
không còn tâm trạng nào để thưởng hoa nữa. Nghe những điều thị nữ vừa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.