ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 660

tiên ánh mắt trong trẻo chăm chú nhìn vào khuôn mặt chàng. Chỉ mới nhìn
thôi, trái tim nàng đã chùng xuống quên cả giằng co.

Đây còn có là Minh Xuân Thủy phóng khoáng ung dung nữa không?

Tuy trên mặt chàng vẫn đeo mặt nạ, nhưng Sắt Sắt lại nhìn thấy những đám
râu xanh trên đôi môi mỏng lộ ra ngoài mặt nạ, sự tiều tụy mệt mỏi trong
đôi mắt đen âm trầm hiện lên rõ mồm một.

Tiều tụy! Mệt mỏi! Hai từ này sao có thể dùng để hình dung một Minh

Xuân Thủy áo trắng phiêu diêu, tiêu sái như ánh mặt trời?

Sắt Sắt nhìn chàng, trái tim dâng lên một tầng chua xót, nhưng nàng đột

nhiên hiểu ra, sự tiều tụy đó không phải là vì nàng, Nhưng nàng cũng cảm
thấy có điều rất kỳ quái, chàng rõ ràng đã ôm được người đẹp về, sao thần
sắc lại tiều tụy như vậy? Lẽ ra phải đắc ý lắm chứ!

Nghĩ tới cô gái đó, Sắt Sắt cười lạnh nói: “Buông ta ra!”

Ánh mắt Minh Xuân Thủy trầm xuống, chàng khẽ than: “Ngoan nào,

phu quân mệt lắm rồi, đừng bướng nữa. Ta biết mấy ngày nay nàng phải
chịu uất ức rồi, có chuyện gì ngày mai từ từ nói.”

Minh Xuân Thủy rõ ràng mệt lắm rồi, lúc này chàng ôm chặt lấy thân

hình mềm mại của Sắt Sắt, ngửi mùi lãnh hương nhàn nhạt trên thân thể
nàng, trong lòng bỗng cảm thấy cực kỳ bình yên. Nỗi lo lắng căng như dây
đàn trong lòng bỗng liền tan đi một nửa, cơn buồn ngủ kéo tới, chàng cứ
thế ôm lấy nàng, chìm vào giấc mộng vô biên.

Sắt Sắt giằng mấy lần không thoát ra khỏi vòng tay chàng, quay đầu

nhìn lại, thấy chàng đã ngủ rồi, nhưng cánh tay trước sau vẫn ôm chặt lấy
eo thon của nàng không chịu buông ra.

Người học võ, một hai ngày không ngủ cũng sẽ không mệt thế này. Bộ

dạng của chàng, xem chừng đã mấy ngày mấy đêm liền không chợp mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.