ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 661

Vừa rồi thấy chàng ôm người con gái đó, dường như rất khỏe mạnh, vậy

mà sao khi tới bên nàng lại thành ra mệt mỏi thế này? Đáy lòng Sắt Sắt trào
lên một cơn tức giận, nhưng không biết trút vào đâu. Vốn có mấy chuyện
muốn hỏi chàng, nhưng lúc này hoàn toàn không thể hỏi nữa rồi.

Chàng ngủ rất say, nàng lại không hề buồn ngủ.

Giơ ngón tay ra, nàng tách từng ngón tay của chàng ra khỏi eo mình,

nhét chiếc gối gấm vào lòng chàng. Nàng đứng dậy, mặc áo, đi ra khỏi
phòng.

Bên ngoài, ánh trăng sáng trong, đêm đang tĩnh lặng.

Sắt Sắt đi qua hành lang khúc khuỷu, men theo cầu thang đi xuống,

muốn tới hoa viên ngồi tĩnh lặng một lát. Nhưng lúc đi tới đầu hành lang,
nàng liền nghe tiếng hai thị nữ đang ngắm trăng, thấp giọng trò chuyện.
Tiếng của họ rất nhỏ, Sắt Sắt vốn không định nghe trộm, nhưng vừa hay lại
nghe họ nhắc đến nàng.

“Lầu chủ đưa cô gái đó về, không biết Lầu chủ phu nhân sẽ đau lòng thế

nào?” Một thị nữ nói bằng giọng êm ái dịu dàng.

“Phải đó, cô gái đó cũng đáng thương lắm. Nghe nói bị trọng thương

suýt mất mạng, nếu không phải là Lầu chủ đưa Cuồng Y theo, e rằng đã
ngọc nát hương tan rồi.” Một thị nữ khác khe khẽ nói.

Trái tim Sắt Sắt đột nhiên chùng xuống, cô gái đó bị trọng thương sao?

Hóa ra Minh Xuân Thủy tiều tụy như vậy là vì lo lắng chăm sóc cho cô ta,
mất ăn mất ngủ mới thành ra như thế?

“Muội nói xem, Lầu chủ liệu có cần phu nhân nữa không? Côn Luân Nô

chúng ta không được nạp thiếp, chỉ được chọn một người, Lầu chủ và phu
nhân còn chưa bái Thần núi Hắc Sơn, liệu có…?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.