ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 675

luận thế nào cũng không níu giữ được. Chàng nghi ngờ, chàng hoàn toàn
chưa hề có được trái tim nàng. Nếu không, sao nàng lại có thể rời xa chàng
một cách thoải mái đến thế?

Đôi mắt đen của chàng nhíu lại, đau đớn lên tiếng: “Sắt Sắt, nàng cho

rằng Minh Xuân Thuỷ ta là loại người thế sao? Nàng cho rằng ân ái những
ngày qua của chúng ta đều là giả sao?”

Sắt Sắt im lặng đứng đó, nghe lời chất vấn của chàng, nhớ đến sự dịu

dàng, chiều chuộng của chàng, trong lòng chợt run lên. Có điều, sắc mặt
nàng vẫn cực kỳ lạnh lẽo. Cho dù là thật chăng nữa, nàng còn có thể ở lại
đây không? Giữa hai người bọn họ, còn cách nhau một ý trung nhân đang
bị trọng thương của chàng.

“Giang Sắt Sắt, mắt nàng mù rồi, chẳng lẽ tim nàng cũng mù nốt sao?”

Thấy nàng mãi không trả lời, chàng lạnh lùng hỏi: “Hay là, từ trước đến
nay, tình cảm của nàng đối với ta đều là giả?”

Chàng đưa về một người con gái, lại còn ở đó mà nghi ngờ tình cảm của

nàng? Nếu là giả, liệu nàng có đem cả thể xác và trái tim giao hết cho
chàng? Chàng tưởng nàng là loại đàn bà dễ dãi hay sao?

Sắt Sắt cao ngạo thấy mình như bị khinh rẻ, nàng liền giống như con

nhím, lập tức xù hết gai nhọn trên người, bĩu môi cười nhạt đáp: “Ta từ lâu
đã lấy người khác rồi, huynh cũng đâu phải không biết. Ta cũng chẳng phải
hoàng hoa khuê nữ gì, chẳng qua là ngủ vài đêm, có gì to tát đâu chứ.
Huynh còn thực sự tưởng rằng ta yêu huynh sâu sắc lắm sao?”

Lời nói của nàng khiến chàng nheo mắt lại đầy bí hiểm, để rời xa chàng,

đến cả những lời khinh rẻ chính mình như thế mà nàng cũng có thể nói ra
được sao?

“Vậy sao, vậy ý nàng là, nàng và Tuyền Vương cũng từng quấn quýt

đến khắc cốt ghi xương như thế, phải không?” Minh Xuân Thuỷ nghiến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.