ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 687

nay không hề có hứng thú. Giờ chàng hỏi như vậy là vì lẽ gì?

“Chuyện này… sao huynh lại hỏi chuyện này?” Sắt Sắt lạnh nhạt hỏi.

Minh Xuân Thuỷ im lặng trong chốc lát, rồi nói với vẻ khó khăn: “Mặc

dù cô ấy đã tỉnh, có điều, thuốc của Vân Khinh Cuồng không thể trừ hết
độc trong người cô ấy. Lúc này, cô ấy sống mà như chết, toàn thân không
thể cử động, đến cả nói chuyện cũng không thể. Vân Khinh Cuồng nói, có
một loại nội công kì lạ có thể ép được thứ độc kì quái này ra. Bởi vì thứ kỳ
dược để luyện công và thứ nội công kì lạ này kết hợp với nhau, vừa hay
chính là thuốc giải của thứ độc kia.”

“Vậy sao?” Sắt Sắt lạnh lùng nói, tiếng nói nhẹ như gió, dường như

chuyện chẳng liên quan gì đến mình. Thế nhưng trong lòng, lại nổi lên từng
đợt sóng lớn cuồn cuộn, hoá ra, chàng hỏi nàng luyện nội công gì, chỉ là vì,
muốn nàng cứu người con gái kia. Nàng khẽ nhếch mép, nở một nụ cười
thản nhiên, thoảng qua dường như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất
trong màn đêm, “Không sai, thứ mà ta luyện tập vừa hay chính là thứ nội
công đó.”

Minh Xuân Thuỷ nhìn nụ cười trên môi nàng, trong lòng đau đớn.

Chàng tiến lại, vén mấy sợi tóc trên trán nàng, nói: “Giờ cô ấy sống mà như
chết, chỉ có nàng có thể cứu cô ấy. Hãy cứu cô ấy nhé, được không?”

Mặc dù Sắt Sắt không nhìn thấy chàng, nhưng lại có thể cảm nhận được

khi tay chàng vuốt qua trước trán nàng, đầu ngón tay hơi run. Chàng đang
lo lắng cho người con gái kia sao? Nàng ngập ngừng hỏi: “Huynh… rất
muốn ta cứu cô ta sao?”

“Đúng thế!”

Minh Xuân Thuỷ khẽ đáp, chỉ cần còn một tia hy vọng, chàng cũng

mong có thể cứu được nàng ta. Chàng không mong nàng ta sống mà như
chết, bởi như thế còn khổ sở hơn là chết rất nhiều.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.