ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 691

“Không, giữa chúng ta còn cần phải cảm tạ ư?” Minh Xuân Thuỷ khẽ

nói, kéo Sắt Sắt ngồi xuống sau lưng người con gái kia.

Sắt Sắt cười nhẹ như làn khói, đến cảm tạ nàng mà chàng cũng không

chịu.

Vân Khinh Cuồng nhìn tình thế trước mắt, biết rằng sắp sửa đến lúc ép

độc. Vẫy tay một cái, đám thị nữ đều lui xuống, chỉ còn Minh Xuân Thuỷ
và hắn ở lại trong phòng.

Gian phòng trở nên yên lặng, gió đêm ùa vào từ cửa sổ để mở, thổi bay

làn tóc đen của Sắt Sắt, những sợi tóc bay trong gió, tựa như mặc liên đang
nở rộ. Sắt Sắt từ từ nhắm mắt, hàng mi dài trên gương mặt nhợt nhạt, rủ
xuống tạo thành cái bóng giống như chiếc quạt.

Nàng nín thở, từ từ vận công, chỉ thấy nội lực trong người tựa như gió

xuân hoá thành mưa, không ngừng hội tụ lên lòng bàn tay. Nội công mà Sắt
Sắt tập luyện, đòi hỏi phong thái chuyển động tự nhiên, một khi tĩnh tâm
vận động, vẻ đẹp tĩnh mịch đó, yểu điệu như hoa, sáng trong như nước.

Nàng từ từ giơ tay, đặt lòng bàn tay lên lưng người con gái kia, vận

công, đem nội lực trong người mình liên tục truyền vào trong cơ thể nàng
ta.

Không biết trải qua bao lâu, trên trán Sắt Sắt không ngừng đổ mồ hôi,

từng giọt từng giọt, như mưa đổ xuống, lăn đến bên môi nàng, vị mằn mặn.
Lần đầu tiên Sắt Sắt phát hiện ra, mùi vị của mồ hôi và nước mắt rất giống
nhau.

Vết thương bị hổ cào trên vai, bắt đầu đau như lửa đốt.

Sắt Sắt ngưng thần tiếp tục vận công, ép tất cả độc còn dư trong cơ thể

người con gái kia về một chỗ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.