ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 693

Mẫu thân giơ tay vuốt mái tóc bóng mượt của nàng, giọng đầy thương

yêu chiều chuộng: “Trăm nghìn cô gái trên đời, chẳng ai được bằng Sắt Sắt
con ta!”

Tất cả những bậc phụ mẫu trên thế gian này, chẳng ai là không tự hào vì

con mình, Mẫu thân cũng vậy.

“Mẹ, mẹ,…” Nàng kêu gào hết lần này đến lần khác, cổ họng đã khản đi

rồi, xung quanh chỉ còn thấy mây mù. Nước mắt rưng rưng. Mẫu thân đã
không còn, chỉ còn lại nàng cô đơn phiêu dạt giữa thế gian.

Trong chớp mắt, dường như lại đã đến Đông Hải, nàng nhìn thấy lưỡi

kiếm của Phụ thân đâm vào mạng sườn mình, bỗng chốc đau đớn đến cực
kì khổ sở.

“Cha…” Nàng nghẹn ngào gọi, cha con gặp nhau, sao lại trong tình

cảnh như thế.

Thân người càng lúc càng lạnh, mây mù trước mắt cũng càng lúc càng

dày, không nhìn rõ cả con đường phía trước, khắp nơi đều một màu trắng
mông lung. Nàng đứng ở đó, trong lòng vô cùng hoang mang. Thấp thoáng
nghe thấy có người đang gọi tên nàng, trong đám mây mù phía trước, hình
như có bóng dáng một tà áo trắng tung bay, lúc ẩn lúc hiện. Nàng không
biết đó là ai, thế nhưng, nàng cảm thấy ở đó là sự ấm áp và vấn vương của
nàng. Có điều, nàng lại do dự không dám đuổi theo.

Khi nàng cuối cùng quyết định đuổi theo, lại không thể nhấc được chân

lên, bởi vì dưới chân hình như đều là bùn lầy, gắng hết sức mà không tài
nào rút ra được.

Thôi vậy, cứ để nàng mãi mãi ngủ say trong bóng tối này đi!

Thế nhưng, hình như ngủ cũng không thoải mái, cái lạnh thấu xương lại

nảy sinh từ trong bóng tối, chạy khắp tứ chi và xương cốt của nàng, cảm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.