ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 694

giác lạnh thấu tim gan ấy, khiến nàng cảm thấy sợ hãi. Giữa chốn mông
lung, dường như có chút hơi ấm từ từ lan toả, không biết đến từ đâu, hơi
ấm đó từ từ thấm từ bên ngoài vào trong cơ thể, khiến nàng cảm thấy dễ
chịu phần nào.

Có một giọng nói dịu dàng mà kiên định không ngừng nói những điều

gì đó với nàng, lúc gần lúc xa, phảng phất thấp thoáng, hình như ở bên tai
nàng, lại dường như đến từ cõi sâu thẳm nhất trong linh hồn nàng. Hơi thở
thân quen bao phủ lấy nàng, vòng tay ấm áp như một cái kén rộng mở, ôm
chặt lấy nàng.

Đó là ai? Người đó đang nói gì? Từng lời dịu dàng, giọng điệu run run,

vì sao nghe có vẻ đau khổ đến thế?

Ánh mặt trời ấm áp mùa thu rọi vào bên khung cửa sổ khép hờ, chiếu

lên chiếc giường lớn chạm hoa căng màn đỏ, bên giường đặt ba chậu sưởi,
trong chậu than cháy đỏ hồng, cả căn phòng vô cùng ấm áp.

Minh Xuân Thuỷ mặc nguyên quần áo nằm trên giường, trong lòng ôm

chặt lấy Sắt Sắt, mặc dù trong phòng đã rất ấm, lại đắp đến mấy tầng chăn,
nhưng người trong lòng chàng vẫn lạnh như băng, không hề có chút dấu
hiệu tỉnh lại nào, cứ như một tấm thân không còn sự sống.

Nàng đã hôn mê năm ngày rồi!

Một nỗi sợ chưa từng có siết chặt lấy trái tim chàng, chàng không ngừng

gấp gáp hít thở.

Chàng ôm lấy nàng, cảm thấy hơi ấm của mình đều bị nàng lấy mất, trái

tim chàng có lúc tựa hồ ngâm trong băng giá, có lúc lại tựa như nướng trên
ngọn lửa.

Chàng áp sát lồng ngực ấm áp vào tấm lưng lạnh lẽo của nàng, một tay

vòng qua ôm lấy người nàng, bàn tay ấm áp còn lại đặt lên làn da lạnh như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.