ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 706

Năm ngày năm đêm? Vậy thì chắc vẫn còn đang là mùa thu, nhưng vì

sao nàng lại cảm thấy lạnh đến thế? Mà trước giường, hình như có bày đến
mấy chậu sưởi, cho dù nàng không nhìn thấy, nhưng có thể cảm nhận được.
Sao nàng lại sợ lạnh thế này?

Minh Xuân Thủy nhận ra sự nghi hoặc của Sắt Sắt, giơ tay nhét lại góc

chăn cho nàng, dịu dàng hỏi: “Có phải nàng thấy lạnh không?”

Sắt Sắt cau mày nói: “Phải, sao lại như thế? Chẳng lẽ là vì ép độc?”

“Là bệnh lưu lại do nàng ép độc cho cô ấy!” Minh Xuân Thủy nói đầy

vẻ thương xót.

“Ồ!” Sắt Sắt khẽ đáp một tiếng, không nói thêm gì nữa. Quả nhiên là

như thế, từ nay trở đi, ngay cả mùa hè, nàng cũng phải mặc áo bông dày
như thế này sao?

Sự lạnh nhạt của nàng khiến chàng gần như phát điên, nàng giận chàng,

tức chàng cũng chẳng sao, chỉ là cứ xa cách như thế này, khiến trong lòng
chàng khó chịu như có trăm ngàn vết xước. Chàng cúi xuống, đôi môi dịu
dàng đặt lên cánh môi nàng, khẽ cắn một cái. Thấy nàng vẫn chẳng hề có
phản ứng gì, chàng dần dần hôn sâu hơn.

Sắt Sắt lại ngấm ngầm thở dài một tiếng, khẽ chau mày, cười lạnh nói:

“Minh Xuân Thủy, chẳng qua chỉ là một tấm thân tàn, nếu huynh thực lòng
muốn thì cứ lấy đi!”

Đôi mắt đen của Minh Xuân Thủy nhìn chăm chú, trong tim như bị rạch

bởi một nỗi bi thương không thể gọi tên. Chàng trở mình, ánh mắt sâu thẳm
khóa lấy dung nhan tiều tụy của nàng, ôm nàng vào lòng đầy thương xót,
chàng hiểu rằng đêm hôm đó chàng đã làm nàng bị tổn thương. Thế nhưng,
chàng không thể không làm vậy. Nếu ông trời để cho chàng chọn lựa lại từ
đầu, chàng vẫn sẽ làm như thế. Chàng không thể để mặc người con gái kia
chết thảm được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.