ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 707

Sắt Sắt ngồi trên chiếc ghế mềm dưới hành lang, trên người mặc một

chiếc áo khoác dày. Ánh mặt trời lung linh chiếu trên khuôn mặt nàng, ánh
lên gương mặt trắng như tuyết, một vẻ đẹp ốm yếu, đẹp đến nỗi khiến
người ta phải lo lắng, tựa như bất cứ lúc nào nàng cũng có thể tan chảy ra
rồi biến vào hư không vậy.

Sắt Sắt tỉnh lại đã được năm sáu hôm, chỉ thấy hàn chứng trên người

không hề thuyên giảm. Mặc dù tắm trong ánh nắng mặt trời ấm áp, nàng
vẫn không hề cảm thấy ấm lên chút nào.

Chẳng lẽ, cả cuộc đời này, cứ như thế mãi sao? Sắt Sắt khẽ cười đau

khổ.

Vân Khinh Cuồng chậm rãi từ hành lang tiến lại, từ xa nhìn thấy Sắt Sắt

ngồi dưới hành lang tắm nắng, mỉm cười nói: “Nữ nhân ấy à, quả là yếu
đuối một chút sẽ đẹp hơn.”

Sắt Sắt khẽ cười, yếu ớt hỏi: “Ý của ngươi là, trước đây ta không đẹp

chứ gì?”

“Không phải như vậy, trước đây đương nhiên cũng rất đẹp, nhưng mà

bây giờ càng đẹp hơn!” Vân Khinh Cuồng khoanh tay trêu trọc.

Sắt Sắt cười nhạt, chẳng buồn để ý đến hắn thêm nữa.

Vân Khinh Cuồng cũng nhanh chóng lấy từ trong túi thuốc vẫn đeo bên

người ra một túi viên hoàn, “Hôm nay ta đến đây, là để đưa thứ này cho cô.
Đây là kỳ dược để cô phối hợp luyện nội công, ta đã chế thành dạng viên,
hiệu quả hơn khi dùng sắc thành nước rất nhiều, cô phối hợp mà dùng.” Sắt
Sắt đón lấy không hề khách khí, nàng cũng nên tập luyện võ công cho hẳn
hoi mới được.

“Cô cũng chẳng buồn hỏi xem vì sao ta lại phải đưa thuốc cho cô ư?”

Vân Khinh Cuồng thấy thần sắc lạnh nhạt của Sắt Sắt, nhíu mày hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.