ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 717

Sắt Sắt ngồi rất lâu trên ghế, mãi đến khi cảm thấy đêm đã rất khuya,

nàng mới khẽ gọi: “Tiểu Thoa.”

Nhưng gọi đến mấy lần, cũng không thấy Tiểu Thoa trả lời, hôm nay

Tiểu Thoa làm sao vậy?

Sắt Sắt cười nhạt, đứng dậy mò mẫm đi về phía mép giường. Một bàn

tay lớn đem theo hơi ấm nắm lấy cánh tay nàng, dẫn nàng tiến về phía
trước. Sắt Sắt sửng sốt thu tay về, nhưng phản kháng là vô ích, nàng hoàn
toàn không thể giằng ra được. Trong lòng nàng có phần bi thán, công lực
của Minh Xuân Thủy rốt cuộc vẫn cao hơn nàng, nàng thậm chí không hề
cảm nhận được sự có mặt của chàng.

Lẽ nào chàng vẫn chưa hề rời đi? Một cảm giác bị nhìn trộm bỗng dâng

lên trong lòng, Sắt Sắt không khỏi có phần khó chịu.

“Lầu chủ vẫn chưa đi ư?” Sắt Sắt hỏi, thanh âm lạnh lùng.

Minh Xuân Thủy không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn nàng nghĩ ngợi, gió đêm

khẽ lướt trên tà áo trắng như tuyết, toàn thân nàng tỏa ra một vẻ cao quý
trời ban. Hồi lâu, chàng mới lạnh nhạt đáp: “Chiếc áo da sói này của nàng
cũng đẹp đấy!”

Sắt Sắt nghe thấy thế, hơi chau mày, đưa tay sờ lên chiếc áo khoác trên

người. Từ khi mắc hàn chứng, Minh Xuân Thủy liền hạ lệnh làm cho nàng
rất nhiều áo khoác lông, chàng nói như vậy, chẳng lẽ chiếc áo nàng đang
mặc không phải là áo khoác chàng làm cho nàng ư?

Sắt Sắt còn nhớ, chiếc áo khoác da sói trắng mà Phong Noãn tặng nàng,

nàng vẫn luôn cất sâu trong tủ, vốn định lần sau gặp lại sẽ trả cho Phong
Noãn. Hay là, lúc này nàng lại đang mặc chính chiếc áo ấy? Rốt cuộc vẫn
là người mù, đến cả việc mình mặc y phục gì cũng không thể tự biết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.