ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 718

“Đúng là rất đẹp, ấm áp lắm.” Sắt Sắt nhoẻn miệng, một nụ cười khẽ

như phù dung trên mặt nước nở ra trên môi. Nàng vòng qua Minh Xuân
Thủy, chầm chậm tiến về phía chiếc giường.

Đã mấy ngày nay không thấy nàng dịu dàng cười nói, lúc này nàng lại

vì chiếc áo da sói trắng mà cười tươi như thế, trong lòng Minh Xuân Thủy
có phần chua xót, khẽ dịch bước chân, chớp mắt đã chắn trước mặt Sắt Sắt,
giơ tay cởi chiếc áo da sói trắng trên người nàng xuống.

Trên người bỗng trống trải, một luồng hơi lạnh xộc đến, Sắt Sắt bực bội

nói: “Minh Xuân Thủy, huynh muốn làm gì?”

Minh Xuân Thủy cười khẽ: “Chẳng lẽ phu nhân muốn mặc cả áo khoác

đi ngủ?” Chàng nói nửa đùa nửa thật, có điều trong giọng nói lại thoáng lộ
ra chút cay đắng.

“Chiếc áo khoác da sói trắng này đúng là đẹp thật, ai tặng nàng vậy?”

Chàng hỏi, ánh mắt sáng rực dò xét từng thay đổi dù là nhỏ nhất trên gương
mặt đẹp như ngọc của nàng. Chàng thấy hàng mi dày của nàng khép lại,
che đi đôi mắt đen sâu thẳm. Gương mặt trắng trẻo mịn màng, dưới ánh nến
mờ mờ, yểu điệu như nước ánh màu mây.

Nàng đáp: “Của một người bạn tặng.”

“Bạn nào?” Minh Xuân Thủy nheo mắt hỏi.

Sắt Sắt cười dịu dàng: “Đêm nay Minh Lầu chủ rỗi rãi lắm phải không?

Đối với bạn bè của ta mà cũng có hứng thú như vậy, có điều, ta không có
hứng nói chuyện với huynh. Xin lỗi, ta muốn nghỉ ngơi rồi, Minh Lầu chủ
vẫn chưa chịu đi sao?”

“Đêm nay ta không đi nữa!” Minh Xuân Thủy ngồi phịch xuống bên

cạnh nàng, gỡ chiếc mặt nạ bạch ngọc ra, dung nhan tuấn mỹ hiện ra dưới
ánh nến, đẹp đến mê hồn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.