ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 799

Trương Tử Hoàn được lệnh lui ra, Sắt Sắt chau mày nói: “Ta cũng muốn

đi!” Nàng muốn xem xem, rốt cuộc kẻ nào đã bắt cóc Y Lãnh Tuyết.

Dạ Vô Yên quay đầu nhìn nàng, đôi lông mày dài khẽ chau, hồi lâu mới

nói: “Thôi được!” Nói thực lòng, để nàng ở trong phủ, chàng thực không
yên tâm, e rằng khi trở về nàng sẽ lại biến mất thêm một lần nữa.

Đỉnh núi Hắc Sơn.

Không còn cây cỏ um tùm như lần trước, lúc này trên đỉnh núi khắp nơi

đều là tuyết rơi trắng xóa, trắng như tấm gương thần trong suốt. Thiên trì
chính giữa đỉnh núi vốn là suối nước nóng, cho dù gió lạnh cắt da, vẫn bốc
hơi nghi ngút.

Ở đây, thuần khiết đến mức tựa như không phải chốn nhân gian, thuần

khiết đến mức khiến người ta trong khoảnh khắc không dám hít thở, sợ sẽ
làm vấy bẩn lên sự thuần khiết ấy. Vẻ thuần khiết này có lẽ chính là nguyên
nhân vì sao Hắc Sơn được phong làm thánh địa.

Trên đỉnh núi, mấy gốc mai già đang vào độ nở rộ, trong gió tuyết, hình

dáng nghiêng nghiêng, hương thơm lan tỏa. Cánh hoa đỏ thắm, tựa như
những đốm lửa rừng rực trên tuyết trắng.

Sắt Sắt và Dạ Vô Yên cùng sánh vai lên đỉnh núi, rồi đưa mắt nhìn

quanh, nhưng không thấy một bóng người. Mãi đến khi nghe thấy một
tiếng kêu yếu ớt, bọn họ mới trong thấy, trên một cành cây mai già ngay rìa
vách núi, có một người bị treo lơ lửng, mái tóc đen bay tung, trông hình
dáng là một người con gái. Nàng ta mặc một chiếc váy dài màu lục, nhưng
lại khoác trên mình một chiếc áo khoác đỏ. Chiếc áo khoác ấy đỏ chói,
chính là chiếc áo chim thước mà Sắt Sắt đem cầm ở tiệm. Áo đỏ ánh lên
gương mặt xanh xao của người con gái đó, trông cực kỳ tiều tụy.

Nàng ta chính là Y Lãnh Tuyết, người đã bị bắt cóc, hoặc có thể gọi là

Liên Tâm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.