ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 813

tủy, muốn dứt ra e rằng chỉ khẽ chạm vào, cũng sẽ như rút gân bẻ xương,
đau đến mức không còn muốn sống.

Rốt cuộc chàng bắt đầu yêu nàng từ lúc nào? Chàng cũng không biết

nữa!

Có lẽ là từ lần cầm tiêu hợp tấu trên Lâm Giang Lầu, có lẽ là từ điệu

múa trong rừng mưa và cũng có lẽ từ sự quấn quýt trong cái đêm giải mị
dược, hoặc giả là khi hai người họ cùng đồng cam cộng khổ vượt qua trận
bão lớn trên biển. Tóm lại, từng ánh mắt nụ cười của nàng khiến chàng say
đắm, chẳng biết tự bao giờ, đã níu giữ trái tim chàng, xâm chiếm tâm hồn
chàng. Tựa như thuốc phiện, từ từ thấm vào tim chàng, đợi đến khi chàng
phát hiện ra, thì đã chìm đắm quá sâu, không còn thuốc chữa.

Thế gian này, nếu không có nàng, thì cuộc đời chàng, mỗi ngày sẽ chỉ là

sự giày vò, chẳng còn ý nghĩa.

Nàng đi rồi, chàng sao có thể sống một mình đây?!

“Vương gia, đừng! Chàng còn có hoài bão, chàng còn có trách nhiệm,

chàng không thể chết được!” Bỗng một đôi tay ôm chặt lấy hai chân chàng,
tiếng kêu xé gan xé ruột vang lên sau lưng, là Y Lãnh Tuyết đang ôm lấy
hai chân chàng?!

Người con gái này hiểu chàng quá rõ, biết được những hoài bão và trách

nhiệm của chàng. Thế nhưng, nàng ta lại không biết rằng, những hoài bão
và trách nhiệm đó, lúc này trong lòng chàng, mơ hồ tựa như mây khói từ
kiếp trước. Trong mắt chàng lúc này chỉ toàn hiện lên nụ cười thê thảm
kiều diễm của nàng lúc ra đi, trong lòng chàng phút chốc dâng lên nỗi đau
đớn đến khắc cốt ghi xương.

Chàng giận dữ, gân xanh trên trán nổi lên, đôi mắt đen như màn đêm lúc

này đỏ quạch. Chàng giơ chân, đạp về phía sau, không ngờ, lại bị hai đôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.