ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 870

Cả trời đất tĩnh lặng như chết, chỉ có gió biển vẫn không ngừng ào ào

thổi, giống như tiếng khóc ai oán của ai đó vang lên trong gió vậy.

Dạ Vô Yên loạng choạng lùi lại, trái tim dường như bị người ta bóp

nghẹt, trước ngực đau đớn như bị dao đâm. Sâu thẳm trong trái tim chàng,
một nỗi tuyệt vọng đột ngột dội lên, mang theo vị máu tanh. Lẽ nào trái tim
chàng lại lần nữa đau đến mức nứt vỡ rỉ máu sao?

Không phải nàng! Hóa ra không phải là nàng!

Mấy năm nay, mỗi khi nhìn thấy bất kỳ cô gái mặc áo xanh nào, chàng

đều điên cuồng chạy tới, xem có phải là nàng không. Lần nào cũng chỉ có
sự tuyệt vọng đáp lại chàng, nhưng chưa có lần nào, sự tuyệt vọng lại sâu
sắc như lần này. Vì lần này, chàng mang quá nhiều hi vọng.

Thất vọng hết lần này tới lần khác, chàng sắp không thể chịu đựng được

nữa rồi.

Lẽ nào nàng thực sự đã không còn trên nhân thế nữa sao?

Chàng men theo chiếc cầu lụa chầm chậm đi về, nhưng bước chân của

chàng lảo đảo, không thể nào đứng vững được nữa, cuối cùng loạng choạng
rơi thẳng xuống biển nơi những con sóng đang không ngừng nhấp nhô.
Chiếc áo tím trong gió phấp phới như cánh sen.

Cứ như vậy mà ra đi thôi!

Nếu đã không thể tìm thấy nàng trên thế gian này, vậy thì hãy để ta đi

tìm nàng dưới địa phủ!

Trận quyết chiến trên Đông Hải kết thúc bằng việc Thủy sư Nam

Nguyệt thảm bai quay về. Có thể nói đây là lần thất bại đầu tiên kể từ khi
Dạ Vô Yên thành danh, hơn nữa, lại cực kỳ thê thảm. Nghe nói, ngay đến
Tuyền Vương cũng trọng thương, bị Bích Hải Long Nữ đánh rơi xuống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.