ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 904

“Không được ra ngoài!”

Hai đứa trẻ nghe vậy, liền dừng bước chân, Sắt Sắt khẽ ngẩng đầu lên,

chỉ thấy sau tấm bình phong có một người phụ nữ đang nhẹ nhàng bước ra.

Váy áo xa hoa quấn trên tấm thân uyển chuyển nuột nà, mái tóc đen

nhánh búi cao, khuôn mặt trắng như ngọc, lông mày đẹp như tranh vẽ, nhất
là đôi mắt trong trẻo như sao, cực kỳ đẹp đẽ. Chỉ tiếc là nàng ta chau mày,
ánh mắt lạnh lẽo đó đã làm giảm đi phần nào dung nhan hoa nhường
nguyệt thẹn. Nàng ta chính là Y Lãnh Tuyết.

“Lương Nhi! Lại đây!” Y Lãnh Tuyết lạnh lùng gọi, giọng điệu có ý

căm hận khiến người ta nghe mà không dám xem thường.

Lương công tử bước tới, cúi đầu trước mặt Y Lãnh Tuyết, khẽ nói: “Mẹ,

con muốn ra ngoài chơi.”

“Thơ mà mẹ bảo con học thuộc con đã thuộc chưa?” Y Lãnh Tuyết

nhếch môi, lạnh lùng hỏi.

“Chưa ạ.” Lương Nhi sợ hãi cúi đầu, nói.

“Vậy được, con muốn tiếp tục ở đây đọc thơ hay là muốn ra ngoài

chơi?” Đôi mắt hạnh của Y Lãnh Tuyết nhìn chằm chằm vào Lương Nhi,
đáy mắt trào lên nộ khí.

“Con muốn ra ngoài chơi, lần này Lương Nhi nhất định sẽ nghe lời,

chơi một lát rồi quay lại đọc thơ, được không ạ?” Lương Nhi ngước mắt
hỏi, giọng nói cực kỳ đáng thương.

“Được thôi, con không học thơ mà lại muốn đi chơi?! Cũng được...” Sắc

mặt Y Lãnh Tuyết lạnh lùng băng giá, nàng ta khẽ nghiến răng, lấy cây
thước từ trong tay thị nữ, nghiêm giọng nói: “Muốn đi chơi cũng được, giơ
tay ra đây.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.