ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 906

Sắt Sắt thấy thế, liền hành lễ với Y Lãnh Tuyết rồi quay người đi ra.

Y Lãnh Tuyết ngồi trên chiếc ghế sập êm, đôi mắt hạnh nhìn vào ngọn

lửa đang bập bùng cháy, khóe môi khẽ nhếch lên. Những ngón tay thon thả
nắm chặt lấy tấm gấm rực rỡ trải trên sập, những sắc màu rực rỡ tươi đẹp
đó nhanh chóng bị vò lại thành một nắm, thật vô cùng hỗn loạn.

Hai đứa trẻ một trước một sau chạy ra khỏi Vân Túy Viện.

Sắt Sắt từ Vân Túy Viện chầm chậm đi ra, nhớ lại sự lạnh lùng vừa rồi

của Y Lãnh Tuyết, nàng không khỏi không chau mày. Nhìn thần sắc vừa rồi
của Y Lãnh Tuyết, nàng có thể thấy cô ta rất căm ghét đứa con của mình.
Nếu năm xưa quả thực Hách Liên Bá Thiên đã làm nhục cô ta thì cũng
chẳng trách. Nhưng đứa trẻ dẫu sao cũng vô tội, hơn nữa lại là cốt nhục của
cô ta, đánh mắng nó như vậy thực là không đúng. Vừa nghĩ tới thần sắc thất
thần của cô ta khi thấy Triệt Nhi, Sắt Sắt liền khẽ than, nếu hôm nay không
phải Triệt Nhi nhận làm con của Thái tử Dạ Vô Trần, e là sớm đã bị lộ thân
phận rồi. Sau khi xong chuyện, phải nhanh chóng rời khỏi đây ngay mới
được.

Phía trước mặt, Triệt Nhi đã bắt đầu dò thám tin tức.

“Lương công tử, nghe nói từ nhỏ cậu đã bị trúng hàn độc, có phải

không?” Triệt Nhi hỏi.

Sắc mặt Lương Nhi ảm đạm nói: “Đúng thế, từ khi sinh ra đã trúng hàn

độc rồi. Tháng nào cũng phát tác một lần, lần nào phát độc cũng đau đớn
lắm, vừa đau vừa lạnh.”

“Đáng thương quá!” Thần sắc của Triệt Nhi ra vẻ rất thông cảm.

“Ta không đáng thương, ta không đáng thương chút nào. Vương gia,

cũng chính là cha ta, tuy ngài không chịu cho ta gọi là cha, nhưng thường
ngày vẫn tới thăm ta, ta biết ngài quan tâm đến ta lắm. Ngài còn quan tâm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.