ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 916

Sao lại như thế được? Điều này thật khiến người khác khó tin. Chẳng

trách Triệt Nhi nhìn thấy cô gái này, nhất định đòi ở lại.

Cô gái đó nói bốn năm trước bị mất trí nhớ, trong lòng Sắt Sắt nghe vậy

liền chùng xuống, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười lạnh lẽo.

Có vẻ đây là một âm mưu!

Có điều Sắt Sắt không hiểu, có kẻ tìm cô gái giống nàng như vậy để làm

gì, muốn Dạ Vô Yên bị kích động ư?

Sắt Sắt quay đầu lại nhìn Dạ Vô Yên, chỉ thấy thần sắc trên mặt chàng

thay đổi, trong đôi mắt thâm sâu trào dâng nỗi kinh ngạc vô ngần. Chàng
nhìn chằm chằm vào Mặc Nhiễm, thần tình vô cùng phức tạp.

Dạ Vô Yên vẫn còn tình cảm với nàng ư? Nếu không sao chàng lại quan

tâm đến một cô gái giống nàng như thế? Đúng lúc đó, cô gái liền ngẩng mặt
lên. Tóc trên má phải tung bay, lộ ra một vết sẹo dài đáng sợ. Vừa rồi bị tóc
mai che lại nên chưa nhìn rõ.

Thấy vết sẹo đó, trái tim Dạ Vô Yên như bị sét đánh, trong lòng đột

nhiên trở nên trống rỗng, chỉ còn khuôn mặt trắng như tuyết và vết sẹo
đáng sợ đó đan vào nhau, lướt qua trước mặt.

Chàng không phải chưa từng nghĩ tới việc rơi từ trên vách núi cao như

vậy xuống, cho dù may mắt thoát chết, cũng sẽ phải chịu khổ nạn thế nào.
Chàng không dám nghĩ, vì chàng không thể nào chịu đựng nổi việc nàng ở
một nơi mà chàng không biết là đâu, âm thầm chịu đựng nỗi đau mà chính
chàng là thủ phạm gây ra. Thế nên khi nhìn thấy vét sẹo trên mặt Mặc
Nhiễm, trái tim chàng đau đớn như bị dùi đâm.

Năm xưa, hẳn là nàng đau đớn lắm!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.