DẠT VÒM - Trang 18

này, hờ hững, vô tư lự. Chẳng bao giờ tôi quan tâm mình ăn gì, cũng như
chưa bao giờ tôi biết sẽ phải đương đầu khó khăn vô vàn ra sao nơi thế giới
ngoài kia. Vậy mà giờ đây, mùi thức ăn làm tôi ruột gan tôi nhói đau. Trong
đầu tôi, bám đầy các lo lắng kỳ quặc: Làm sao có thể ở trọ trong thời gian
sắp tới. Khi món tiền cuối cùng bán cái mobile hết đi, tôi sẽ kiếm miếng ăn
bằng cách nào...

- Em đói lắm, đúng không? - Chị Minh nhìn tôi qua miệng cốc cà phê.

- Gần một tháng, em không ăn cơm. Toàn mì gói và bánh mì - Tôi thú

nhận.

- Muốn về nhà chưa? - Chị hỏi thẳng thắn, không bày tỏ lòng xót thương.

- Em không nghĩ đến chuyện ấy! - Đột nhiên, giọng tôi cứng lại.

- Không nên cố chấp. Mọi người sẽ xem như chưa có gì xảy ra.

- Nhưng em biết, có nhiều thứ đã xảy ra.

- Chị sẽ không kể lể thời gian qua gia đình đã nghĩ gì, đã lo lắng thế nào.

Okay! Nào nói đi, em tìm chị có việc gì?

- Em cần một ít tiền! - Tôi nuốt nước bọt, nói khó khăn.

Chị mở ví, đếm nhanh vài tờ bạc lớn, gấp nhẹ, đưa cho tôi.

- Thật khoái khi có nhiều tiền! Đi lại bằng BMW càng dễ chịu hơn. Nhảy

xe bus và chen chúc vào giờ cao điểm không hay ho chút nào! - Tôi nhận
xét thành thật.

Chị im lặng, gương mặt tối sầm trong phút chốc.

Thức ăn mang ra. Mình tôi hai suất. Tôi chăm chú ăn, gắng giữ không

cho khớp tay run lên. Một cú điện thoại gọi đến. Chị Minh trao đổi bằng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.