DẠT VÒM - Trang 62

Tôi ghé vào. Tôi run run bấm số của cô. Giọng đọc nghẹt mũi thông báo số
máy ngoài vùng phủ sóng. Ban nãy, lúc xem kịch, Châu cẩn thận khoá máy.
Lẽ nào, cô vẫn chưa sử dụng lại mobile từ lúc tan vở đến giờ. Tôi tê điếng
với ý nghĩ cô đang vui vẻ cùng Bảo và lũ bạn bè của họ ở một quán xá nào
đó. Cô ấy dễ với mình, thì cũng có thể... Ý nghĩ đen tối bay qua đầu.
Không, tôi không thể để cho sự tưởng tượng đê hèn ấy xâm chiếm. Lưỡng
lự thật lâu, tôi quyết định sẽ gọi về số nhà cô. Dù việc phải đối thoại với
những giọng nói kẻ cả làm tôi nóng lạnh. Những tiếng tút tút báo máy bận.
Hình như ai đó sử dụng net ban đêm. Tôi buông ống nghe. Lúc ra khỏi
quán cà phê đêm, tôi vấp chân, suýt đâm sầm vào một người đàn bà ngồi
dặt dẹo trên chiếc ghế chân cao. Cô ta ngẩng nhìn tôi. Đôi mắt sâu hốc hắt
ra ánh nhìn hờ hững, lơ đãng. Chóp mũi thẳng căng trắng toát. Chỉ có
khuôn miệng biểu cảm ghê rợn, nó rúm ró, phơi bày một nỗi đau đớn bí ẩn.
Ánh hồi quang của trí nhớ bất thần ập về. Người chơi đàn violon mà tôi
từng chở đi trong đêm, qua các điểm diễn. Ôi chao, chỉ có vài tháng mà chị
ta biến đổi đến không ngờ. Người chơi đàn không nhận ra tôi. Làm sao mà
nhận ra chứ. Chị ta vươn tay, chạm nhẹ vào vai tôi, xin một điếu thuốc.
Giọng nói kéo dài, khản đặc. Kinh nghiệm lăn lóc ngoài đời báo cho tôi
biết chị ta nghiện hàng trắng. "Không có!" - Tôi đáp, run run. Chị ta nhìn
tôi, nở nụ cười ma quái: "Tôi sắp chết rồi!". Tôi sởn gai ốc. Thọc tay vào
túi áo chemise mặc ngoài, còn vài chục ngàn, tôi đưa cho chị ta nốt. Những
ngón tay lạnh đẫm mồ hôi, khiến tôi rùng mình. Chạy về hướng nhà Châu,
bỗng dưng tôi tức giận. Tức đến muốn vỡ bụng. Tại sao khi bao nhiêu
người thèm được sống, sung sướng với từng ngày còn được nhìn thấy mặt
trời trên trái đất này, lại có những kẻ tự nguyện lao thẳng vào cái chết? Tại
sao điên rồ và ngu xuẩn như vậy chứ?

Cổng nhà Châu. Tôi bấm chuông. Người giúp việc hoảng hốt mở ô cửa

sổ nhỏ trên cổng, đưa mắt nhìn ra. Ơn Chúa, đây là người dễ chịu nhất
trong nhà Châu. Mắt bác ấy trợn tròn khi nhận ra tôi:

- Cô nhà đâu? - Câu hỏi thì thào ném về tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.