ĐÂU MÁI NHÀ XƯA - Trang 116

Pierre rút tay nó lại và gật đầu một cách yếu ớt.

- Có phải con muốn kể cho ba nghe một việc gì đó không? - Nhà họa sĩ

hỏi một cách đầy trìu mến - Đến đây, chúng ta sẽ ngồi bên nhau. Rồi con sẽ
kể cho ba nghe. Hôm qua con đi xe ra sao?

- Ô, tuyệt lắm. - Pierre nói như một đứa bé ngoan ngoãn.

Veraguth đưa tay vuốt qua mái tóc đứa bé.

- Con ngủ không được ngon phải không? Trông con là một thứ người

buồn ngủ đây bé ạ. Bất cứ cơ hội nào họ cũng không cho con uống rượu
vang vào ngày hôm qua chứ? Không chứ? Tốt, bây giờ chúng ta sẽ làm gì
đây? Chúng ta sẽ vẽ nhá?

- Con không thích đâu ba ạ. Hôm nay cái đó khô khan đến thế.

- Thực à? Con ngủ không được ngon, chắc tại cái đó lắm. Về mấy môn

thể dục đến đâu rồi?

Pierre gật đầu.

- Con không cảm thấy thích. Con chỉ muốn đến với ba thôi. Nhưng ở đây

có cái mùi tệ hại thế kia.

Veraguth âu yếm em và cười xòa.

- Cái đó xui xẻo thật đấy, không ưa mùi sơn dầu khi con lại là con của

một họa sĩ. Ba thiết tưởng con chẳng bao giờ muốn thành một họa sĩ chứ?

- Không, con không muốn đâu.

- Thế con muốn trở thành cái gì nào?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.