ĐÂU MÁI NHÀ XƯA - Trang 131

- Tôi vui thế kia, - Ông nói, trong một giọng nhắc gợi lại vợ ông những

năm đầm ấm - Tôi vui vẻ thế kia cho nên chú bé hình như gần bình phục
rồi. Điều chỉ vừa mới đến với tôi là tôi đã lấy làm quan ngại cho nó một
cách nghiêm trọng.

- Phải, - Bà đồng ý - ngày hôm qua tôi không hài lòng nó gì hết cả.

Ông mân mê chiếc muỗng cà phê bạc và ném đến bà một cái nhìn gần

như là chòng ghẹo, phản ảnh lờ mờ cái vui vẻ của con trẻ - bất thần vọt ra
và chẳng mấy chốc qua ngay - đấy là một trong những phẩm tính mà ông đã
âu yếm nhất đối với bà trong thời gian đã qua; một cái tỏa rạng mong manh
mà chỉ có Pierre là đã được thừa kế.

- Phải, - Ông bắt đầu một cách vui vẻ - cái đó thực sự là điều phúc đức.

Và sau cùng giờ đây tôi có thể bàn đến chương trình mới nhất của tôi với
bà. Tôi nghĩ rằng bà phải đem cả hai đứa con đến St. Moritz để ở lại lâu dài
vào mùa đông này.

Bà nhìn xuống vẻ lưỡng lự.

- Còn ông? - Bà hỏi - Ông có định vẽ tại đó không?

- Không, tôi sẽ không đi với bà. Tôi sẽ để cho bà ở một mình ít lâu, và tôi

làm một cuộc hành trình. Tôi dự trù vào mùa thu rời khỏi nơi đây và đóng
cửa họa phòng. Tôi sẽ cho Robert nghỉ việc. Cái đó hoàn toàn tuỳ bà, bà có
thể ở lại mùa đông tại đầy ở Rosshalde nêu bà thích. Tôi sẽ không khuyên
can gì. Tốt hơn là đi Geneve hoặc Paris và chớ có quên St. Moritz, nơi ấy sẽ
tốt cho Pierre đây.

Bà nhìn lên ông, phân vân. "Ông đùa à", bà nói một cách không tin.

- Ô, không đâu - Ông nói với cái mỉm cười nửa buồn bã - Tôi đã mất thói

quen rồi. Tôi nghiêm trang và bà nên tin tôi. Tôi sẽ hành trình xuyên đại
dương, tôi sẽ đi xa một thời gian.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.