ĐÂU MÁI NHÀ XƯA - Trang 133

đã kết thúc rồi, một kết luận và sự xác nhận đắng cay của tất cả mọi sự mà
đã che giấu và chỉ mới thú nhận có một nửa với chính mình; điều đó không
còn duy trì một ngọn lửa của một đời sống mới mẻ nữa.

Veraguth đọc những nét chế ngự của vợ ông một cách chăm chú và ông

cảm thấy ái ngại cho bà.

- Chúng ta sẽ cố gắng vậy - Ông nói giọng an ủi - Bà sẽ sống với nhau

không bị rầy rà, bà và Albert - và còn Pierre nữa - thôi cứ cho là một năm
đi. Tôi nghĩ thời gian ấy sẽ thuận tiện cho bà, và chắc chắn nó cũng sẽ là
một điều tốt đẹp cho các đứa bé. Việc ấy có đè nặng lên lũ chúng một ít
đấy... cái đó tại chúng ta không thu xếp đời sống của chúng ta tốt đẹp cho
lắm. Và về phần mình chúng ta phải nhìn thấy sự việc rõ ràng hơn sau một
cuộc chia tay kéo dài. Bà có nghĩ như thế không?

- Có lẽ - Bà nói nhỏ nhẹ - Đầu óc ông có vẻ đã quyết định rồi.

- Tôi đã viết cho Otto. Cái đó không dễ gì cho tôi, bà biết đây, chia tay tất

cả lâu đến như vậy.

- Ông định nói Pierre.

- Phải, đặc biệt là Pierre. Tôi biết bà sẽ trông nom nó chu đáo. Tôi không

thể mong gì bà nói với nó rất nhiều về tôi. Nhưng đừng để cho nó cũng
giống như với Albert.

Bà gật đầu trong sự phản đối.

- Tôi không có chịu trách nhiệm về việc đó. Ông biết tôi đâu có muốn

thế.

Một cách thận trọng, ông đặt tay lên vai bà với sự dịu dàng ngượng ngập

vì đã lâu không làm thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.