ĐÂU MÁI NHÀ XƯA - Trang 142

Veraguth đi đến địa chỉ cũ của ông bác sĩ nhưng nhận thấy ông đã dọn đi.
Trên đường ông đi tới địa chỉ mới ông đi qua mặt chiếc xe của bác sĩ, ông
bác sĩ chào ông, ông chào lại, và đã chạy qua mặt trước khi ông sực nhớ
rằng đây là người mà ông đang tìm kiếm. Ông bèn quay lại và nhận thấy
chiếc xe của bác sĩ đậu ở bên ngoài căn nhà của bệnh nhân. Sau một cuộc
chờ đợi lâu dài tức tối, ông thoáng thấy ông bác sĩ ở lối cửa và đẩy ông ta
vào xe. Viên bác sĩ chống đối và phản kháng, Veraguth gần như đã dùng
đến sức lực.

Vào trong xe, mà nó khởi sự chạy tới Rosshalde hết tốc lực, ông bác sĩ

đặt tay lên đầu gối ông và nói:

- Được lắm, tôi là tù nhân của ông mà. Những người khác cần đến tôi thì

phải đợi chờ chầu chực, ông biết đấy. Nào kể tôi nghe có phiền phức gì. Vợ
ông ốm à? - không chứ? - Vậy thì chú bé chăng? Tên nó là gì nữa đây? À,
phải, Pierre. Tôi không thấy nó lâu rồi. Có gì sai lầm à? Nó đã bị tai nạn
chãng?

- Nó bị bệnh, khởi phát ngày hôm qua. Sáng nay nó có vẻ khỏe trở lại, nó

trở dậy và ăn uống chút ít. Ngay hiện giờ nó lại bắt đầu mửa và hình như bị
nhức nhối.

Viên bác sĩ đưa cánh tay gầy lên cái gương mặt thông minh - khó coi đó.

- Chắc tại bao tử cậu ta đấy. Chúng ta sẽ xem. Mọi điều khác nữa tốt đẹp

chứ? Tôi đã thấy cuộc triển lãm của ông tại Munich mùa đông rồi. Chúng
tôi đã hãnh diện cho ông đấy, ông bạn.

Ông ta nhìn đồng hồ. Cả hai người đều im lặng khi số xe đã được sang và

tiếng nổ bôm bốp của máy xe kêu to hơn. Chẳng mấy chốc họ đã về đến và
để chiếc xe hơi lại ở ngoài cổng, chiếc cổng vẫn không mở ra.

Viên bác sĩ bảo bác tài đợi ông ta. Đoạn họ vội vàng băng qua chiếc sân

và đi vào ngôi nhà. Bà Adele đang ngồi bên cạnh giường Pierre.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.