ĐÂU MÁI NHÀ XƯA - Trang 158

quen của em, cho đến khi em trở nên mệt mỏi và rơi vào giấc ngủ. Bây giờ
em lại làm việc đó và như vậy lần hồi đã làm em rơi vào một sự im lặng tê
dại đã làm cho em cảm thấy tót hơn. Lúc bấy giờ em nằm lặng yên.

Một giờ sau mẹ em trở lại. Bà cúi trên người em và nói:

- Nào, bây giờ Pierre sẽ là một đứa bé ngoan trở lại chứ? Trước đây con

rất bướng bỉnh và mẹ buồn lắm đó nghe.

Vào những lần trước kia thì điều này đã là một liều thuốc mạnh mà em ít

khi chống chế. Bây giờ khi bà nói những lời ấy, bà gần như sợ rằng em sẽ
coi những lời ấy quá nhiều cho con tim và trào nước mắt ra. Nhưng hình
như em chẳng để ý, và khi bà hỏi em với một giọng nghiêm trang: "Con có
biết là trước đây con mất dạy không?" thì môi em trề ra một cách gần như
khinh miệt và em nhìn đến bà với cái nhìn hoàn toàn lãnh đạm.

Đúng lúc đó viên bác sĩ đến.

- Em có mửa lại không? Không chứ? Tốt. Và em có một đêm yên lành

chứ? Điểm tâm cho em ăn cái gì nào?

Khi ông ẵm cậu bé ngồi lên giường, và quay mặt em về phía cửa sổ, thì

Pierre nhăn nhó với sự đau đớn và nhắm mắt lại. Viên bác sĩ đã xúc động
bởi cái nhìn đột biến và thống khổ dữ dội trong gương mặt cậu bé.

- Có phải em cũng không chịu nổi tiếng động? - Ông hỏi bà Adele giọng

thì thầm.

- Phải - Bà nói khẽ - Chúng tôi không thể còn chơi đàn dương cầm được

nữa, cái đó khiến cháu nó thất vọng.

Viên bác sĩ gật đầu và kéo các tấm màn lại một nửa. Đoạn ông ẵm cậu bé

ra khỏi giường, lắng nghe tim em, và gõ các đường gân ở dưới xương bánh
chè với một cái búa con.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.