ĐÂU MÁI NHÀ XƯA - Trang 186

Pierre hơi đỏ mặt, các ngón tay em tinh nghịch trên bàn tay thân phụ em.

- Ba thương con chứ, phải không ba?

- Cố nhiên là ba thương con chứ, cưng. Con là đứa con yêu dấu của ba,

và khi con khỏe mạnh trở lại chúng ta sẽ luôn luôn ở bên nhau.

- Ồ phải, ba ạ... Một lần con ở ngoài vườn và con trơ trọi có một mình, và

không có một ai thương yêu con gì cả. Ba phải lúc nào cũng thương con và
ba phải giúp đỡ con khi nó lại làm cho con đau đớn. Ồ, nó đau đớn một
cách tệ hại thế kia!

Đôi mắt em nửa nhắm lại và em nói một cách nhỏ nhẹ thế kia nên

Veraguth phải cúi sát gần miệng em để hiểu em.

- Ba phải giúp đỡ con. Con sẽ mạnh giỏi, luôn luôn, ba khỏi phải la rầy

con. Ba sẽ không bao giờ rầy la con nữa, phải không ba? Và ba cũng nên
nói cho Albert biết nữa.

Mí mắt của em rung rung và mở ra, nhưng cái nhìn trong mắt em thì tối

tăm và đôi con ngươi của em cũng quá lớn.

- Ngủ đi bé, ngủ đi. Con mệt rồi đấy. Ngủ, ngủ, ngủ, đi.

Veraguth nhẹ nhàng khép đôi mắt Pierre lại và ông hát ư ử một cách êm

ái cho em như thỉnh thoảng vẫn làm như lúc em còn là một hài nhi. Và chú
bé hình như đã sa vào giấc ngủ.

Một giờ sau đó cô y tá đến gọi Veraguth ra bàn ăn và thay phiên ông canh

ở giường Pierre. Ông đi tới phòng ăn, một cách lơ đãng và lặng lẽ ăn một tô
súp, gần như không nghe nói gì ở xung quanh ông. Những lời thì thầm dịu
dàng, hoảng sợ, yêu dấu của cậu bé đã vang vọng ngọt ngào và buồn bã
trong tai ông. Ồ, đã hàng trăm lần ông có thể có cuộc nói chuyện như thế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.