ĐÂU MÁI NHÀ XƯA - Trang 19

tên giống nhau cho tất cả bông hoa đâu.

Cậu bé chăm chú theo dõi một con ong khi nó bay quanh cái đài hoa cẩm

thạch, dừng sững giữa khoảng không với đôi cánh vo vo, và rồi một cách
vội vàng thẩm nhập vào cái lỗ màu hồng ấy.

- Hoa mật ong! - Em kêu lên một cách tỏ vẻ khinh thị, và rơi vào im lặng.

Em khám phá ra đã lâu trước đây là những sự vật tốt đẹp nhất và đáng chú ý
nhất là những vật quan trọng mà không thể nào biết hoặc giải thích được.

Veraguth đứng phía sau bờ giậu và lắng nghe; ông quan sát cái gương

mặt say mê điềm tĩnh của vợ ông và cái gương mặt mảnh dẻ, non dại, đáng
yêu của đứa con cưng quý của ông, và tim ông đã biến thành đá ở chỗ nghĩ
đến những mùa hè khi đứa con trai đầu lòng của ông vẫn còn là một đứa bé
như vậy. Ông đã đánh mất nó, cũng như ông đã đánh mất mẹ nó. Nhưng cái
đứa bé này thì ông sẽ không đánh mất được, không, không. Y như một kẻ
cắp ở sau bờ giậu ông sẽ dò la về em, ông sẽ nhử mồi em và chiếm đoạt em,
và nếu thằng bé này cũng sẽ ngoảnh mặt quay lưng với ông thì ông cũng
chẳng thiết gì sống nữa.

Không gây tiếng động ông se sẽ rẽ sang con đường mòn đầy cỏ và rút lui

dưới những tàng cây.

Lãng phí thì giờ không phải là tôi, ông nghĩ ngợi một cách dễ giận và

cứng rắn với mình. Ông trở lui với họa phẩm của ông và thật thế, chế ngự
sự miễn cưỡng của ông và khuất phục trước thói quen cũ kỹ của ông, ông
phục hồi lại sự chuyên cần quyết liệt mà nó không dung thứ cho những sự
lạc đề và nắm chắc sự tập trung tất cả những năng lực của ông vào công
việc.

Ông mong đợi tới giờ dùng bữa trưa ở ngôi biệt thự và buổi trưa đến ông

ăn mặc một cách cẩn thận. Cạo râu, đánh răng, và mặc vào bộ đồ xanh mùa
hè, có lẽ trông ông không trẻ trung hơn nhưng tươi tắn hơn và có sinh khí

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.