ĐÂU MÁI NHÀ XƯA - Trang 29

- Ô, cái vỏ ngoài thì vẫn còn tốt vó đấy, nhưng tôi phải từ bỏ khiêu vũ rồi.

Vả lại, nó cũng chẳng đem tôi đến đâu, tôi vẫn còn là một tên độc thân.

- Tôi hy vọng rằng lần này anh đến Âu châu thì tìm ra một bà vợ.

- Không đâu, chị Veraguth, cái đó quá muộn rồi. Và tôi cũng không muốn

phá hư việc ở lại Âu châu của tôi. Chị biết đấy, tôi còn có họ hàng thân
thích, và tôi dần dần phát triển vào trong một sự thừa kế chú bác đấy. Tôi sẽ
không dám về nhà với một người vợ.

Cà phê đã được mang vào phòng bà Veraguth. Họ uống cà phê, rượu mùi

và chuyện vãn hằng giờ về các chuyến du hành xuyên đại dương, những
đồn điền cao su và đồ sứ Trung Hoa. Thoạt tiên nhà họa sĩ im lặng và hơi
nản. Trong nhiều tháng ông đã không hề đặt chân vào căn phòng này. Song
tất cả đều diễn ra một cách trơn tru vui vẻ, và với sự hiện diện của Otto một
không khí thoải mái hơn, vui vẻ hơn, giống như con trẻ hơn có vẻ như đã đi
vào ngôi nhà.

- Tôi tin rằng nhà tôi sẽ muốn nghỉ ngơi một chút - Sau cùng nhà họa sĩ

nói - Thôi đi Otto, tôi sẽ chỉ cho anh các căn phòng của anh.

Họ ngỏ lời chia tay và đi tới các căn phòng dành cho khách khứa.

Veraguth đã chuẩn bị hai căn phòng dành cho bạn ông, chính ông đã đích
thân để ý tất cả mọi sự. Ông đã sắp xếp đồ đạc và nghĩ tới tất cả từ các bức
tranh trên vách cho đến các quyển sách trên kệ. Bên trên giường ngủ có treo
một tấm hình đã nhạt màu, một tấm hình lớp học làm động tâm buồn cười
trở lui lại từ cái tuổi mười bảy.. Nó đập vào mắt người khách, và y tới gần
hơn để xem.

- Trời ơi! - Y ngạc nhiên kêu lên - Chúng ta đấy, tất cả tuổi mười sáu của

chúng ta! Thật là một ý nghĩa cảm động! Tôi đã không thấy trong hai mươi
năm trời!

Veraguth mỉm cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.