ĐÂU MÁI NHÀ XƯA - Trang 57

Em đã ngồi vào lòng Burkhardt và mân mê chiếc dây nịt của y.

- Có nhiều điều mà chúng ta không thể nào biết được - Burkhardt nói

trong một giọng thân mật - Có nhiều điều chúng ta chỉ có thể thấy thôi, nó
đẹp đẽ và chúng ta nên hài lòng với cái đó. Khi cháu đến thăm chú tại Ấn
Độ một ngày nào đó, cháu sẽ được ở trên một chiếc thuyền lớn từ ngày này
đến ngày kia, từng bầy những con cá nhỏ dưới nước phóng lên đầu mũi
thuyền, chúng có những đôi cánh óng ánh và chúng có thể bay được nữa.
Và một đôi khi có những con chim đến từ một đoạn đường thật là xa xôi tận
các hải đảo xa lạ; chúng nó rất mệt mỏi, chúng nó đậu xuống trên một mạn
thuyền và chúng nó rất lấy làm lạ khi thấy có nhiều người lạ lùng thế kia
chạy quanh trên đại dương. Chúng nó sẽ thích được biết chúng ta nữa, và
hỏi chúng ta ở đâu đến và tên tuổi chúng ta là gì, nhưng chúng nó không thể
làm thế, cho nên chúng nó chỉ nhìn vào mắt nhau và gật đầu với chúng ta,
và khi giống chim đó đã nghỉ ngơi đầy đủ rồi thì nó bèn vỗ cánh và bay mất
qua đại dương.

- Có bất kỳ ai biết các con chim đó gọi là gì không hở?

- Ồ có chứ. Nhưng chúng ta chỉ biết cái tên mà thiên hạ gán cho chúng

mà thôi. Chúng ta không biết nó gọi nhau bằng tên gì.

- Ba ạ, chú Burkhardt có nhiều câu chuyện tuyệt diệu thế kia. Con mong

rằng con cũng có được một người bạn nữa. Albert thì quá lớn rồi. Hầu hết
thiên hạ không thực sự hiểu biết cái gì con định nói khi con nói một cái gì
đó, nhưng chú Burkhardt thì hiểu ngay cơ đấy.

Người giúp việc đến đem đứa bé đi. Chẳng mấy chốc đã đến giờ dùng

bữa chiều và hai người đàn ông đó đi tới ngôi biệt trang. Ông Veraguth thì
im lặng và khó chịu. Tại phòng ăn cậu con trai ông đến với ông và họ bắt
tay nhau.

- Xin chào ba.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.