ĐÂU MÁI NHÀ XƯA - Trang 65

- Nghe này, Johann. Tôi không muốn làm khổ anh đâu. Nhưng anh phải

nói cho tôi biết hạn kỳ chắc chắn chứ. Tôi chẳng còn mong gì sự việc lại sẽ
xuôi thuận giữa anh và vợ anh, nhưng...

- Chảng bao giờ xuôi thuận đâu.

- Không. Nhưng mà, đồng thời, tôi đã khiếp đảm ở chỗ nhận thấy nó tệ

hại như thế này. Chuyện đó không thể tiếp tục nữa. Nó hủy diệt anh.

Veraguth cười một cách chua chát.

- Anh bạn ơi, không gì hủy diệt được tôi đâu. Vào tháng mười tôi sẽ cho

triển lãm mười hoặc mười hai họa phẩm mới ở Frankfort.

- Tuyệt đấy. Nhưng chuyện này có thể kéo dài bao lâu? Phi lý lắm...

Johann, xin cho tôi biết tại sao anh không ly dị cho xong?

- Chuyện không giản dị vậy đâu... Tôi sẽ kể anh nghe tất cả câu chuyện

đó. Tốt hơn anh nên nghe tất cả câu chuyện trong một thứ tự thích đáng.

Ông hớp một ngụm rượu vang và tiếp tục ngã về phía trước khi ông nói,

trong khi đó thì Otto ngã người ra sau cách chiếc bàn.

- Anh biết là tôi đã có những khó khăn với nhà tôi từ lúc bắt đầu kia. Vì

lẽ trong một ít năm thì cái đó có thể chịu đựng được, không tốt mà cũng
chẳng xấu. Vào lúc đó có lẽ đã hoàn toàn có thể cứu gỡ được rất nhiều.
Song tôi đã thất vọng và tôi cũng không che đậy điều đó giỏi lắm đâu, tôi
vẫn đòi hỏi cái điều quan trọng đó mà Adele không thể đem đến. Nàng
chẳng bao giờ rất là linh hoạt cả; nàng nghiêm cách và nặng nề, tôi đã có
thể chú ý đến điều đó sớm hơn. Khi có chuyện lôi thôi thì nàng không bao
giờ có thể nhìn vào mặt trái của vấn đề hay làm cho nó nhẹ đi cả. Điều đáp
ứng duy nhất của nàng cho các đòi hỏi và tính tình của tôi, cái đam mê nồng
nhiệt và cuối cùng là cái thất vọng cái câm lặng khốn khổ của tôi, là sự kiên
nhẫn cam đảm, động tâm, lặng lẽ, mà thường khi nó cũng làm cho tôi xúc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.