DẠY CON KIỂU PHÁP (TRẺ EM PHÁP KHÔNG NÉM THỨC ĂN) - Trang 10

Tôi biết, không ngất ngây Paris thì có vẻ như thật không biết thưởng

thức. Và công bằng mà nói, tôi bắt đầu nghĩ rằng vấn đề không phải là ở
Paris, mà là ở tôi. New York muốn phụ nữ ở đó hơi điên loạn một chút.
Họ được khuyến khích tạo ra quanh mình những lộn xộn thông minh,
đáng yêu, mâu thuẫn – như Sally

(3)

trong bộ phim Khi Harry gặp Sally

(When Harry meet Sally), hay Annie Hall

(4)

trong bộ phim cùng tên.

Nhiều bạn bè ở New York của tôi chi tiền cho trị liệu nhiều hơn cả tiền
thuê nhà.

Tính cách đó không theo máy bay theo tới Paris. Người phụ nữ Paris

điển hình thì điềm đạm, giản dị, hơi xa cách và cực kỳ quyết đoán. Cô ấy
gọi đồ từ thực đơn. Cô không ba hoa về tuổi thơ hay chế độ ăn của mình.
Nếu ở New York, phụ nữ cứ nghiền ngẫm về những rắc rối trong quá
khứ của mình và dọa dẫm đi tìm lại chính mình, thì ở Paris họ lại là
người – ít nhất là vẻ ngoài – chẳng hối tiếc gì cả.

Ngay cả Simon, một người Anh thuần, cũng phải lúng túng trước

cách tôi hoài nghi bản thân và thường xuyên yêu cầu phải nói chuyện về
quan hệ của chúng tôi.

“Anh đang nghĩ về cái gì vậy?” Tôi hỏi anh theo thói quen, thường là

lúc anh đang đọc báo.

“Bóng đá Hà Lan,” câu trả lời bao giờ cũng thế.

Tôi không biết anh có nghiêm túc hay không. Tôi nhận ra Simon lúc

nào cũng ở trạng thái châm biếm. Anh nói tất cả mọi thứ, kể cả “Anh
yêu em”, đều kèm theo một nụ cười nhếch mép. Ấy thế nhưng anh gần
như không bao giờ thực sự cười to, ngay cả khi tôi cố tình đùa. (Mấy
người bạn thân của anh còn không biết rằng anh có má lúm đồng tiền.)

Simon khăng khăng rằng không cười là một thói quen của người

Anh. Nhưng tôi chắc chắn đã nhìn thấy người Anh cười. Và dù sao thì,
thật là thất vọng ê chề khi mà cuối cùng lúc tôi được nói tiếng Anh với ai
đó, anh ta lại dường như chẳng buồn nghe.

Cái sự không cười đó cũng vạch ra một hố ngăn cách về văn hóa sâu

hơn giữa chúng tôi. Là một người Mỹ, tôi cần tất cả mọi chuyện đều
được nói ra. Trên chuyến tàu trở lại Paris sau một kỳ nghỉ cuối tuần với
cha mẹ Simon, tôi hỏi anh liệu họ có thích tôi không.

“Tất nhiên bố mẹ thích em rồi, em không nhận thấy à?” Anh hỏi.

“Nhưng bố mẹ có nói ra là họ thích em không?” Tôi cự nự.

Để tìm kiếm sự bầu bạn khác, tôi cày cuốc dọc khắp thành phố với cả

loạt các “cuộc gặp bạn bè bất ngờ”

(5)

với những người bạn của đám bạn ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.