DẠY CON KIỂU PHÁP (TRẺ EM PHÁP KHÔNG NÉM THỨC ĂN) - Trang 121

phải đứng dậy để đuổi theo, la mắng và kéo nó trở lại trong khi nó ra
sức gào thét. Điều này làm tôi kiệt sức và phát cáu lên.

Đầu tiên, Frederique im lặng theo dõi cách xử lý của tôi. Sau đó,

không nể nang gì, cô ấy nói rằng nếu tôi tiếp tục chạy theo sau Leo bất
cứ lúc nào, chúng tôi sẽ không thể có nổi một chút yên tĩnh để ngồi và
nói chuyện với nhau dù chỉ trong vòng vài phút.

“Đúng rồi, nhưng tớ có thể làm gì được cơ chứ?”, tôi nói.

Frederique nói rằng tôi cần phải nghiêm khắc với Leo, để thằng bé

biết được rằng nó không được phép rời khỏi khu vực chơi cát. “Nếu
không thì cậu sẽ vẫn cứ phải chạy theo sau nó suốt cả ngày, và điều đó
chẳng giải quyết được vấn đề gì cả,” cô ấy nói. Với tôi, dành cả buổi
chiều để chạy theo sau Leo là việc không thể tránh. Với Frederique, đó
là chuyện không thể chấp nhận.

Chiến lược của Frederique có vẻ như chẳng có ý nghĩa gì với tôi. Tôi

nhắc lại cho cô ấy nhớ rằng tôi đã bảo Leo không được phép rời khỏi
khu vực chơi cát từ 20 phút trước. Frederique mỉm cười. Cô ấy nói tôi
cần phải nói “Không” và thật sự tin tưởng vào điều đó.

Lần tiếp theo Leo cố gắng để chạy ra khỏi khu vực chơi, tôi nói

“Không” một cách cứng rắn hơn bình thường. Thằng bé vẫn chạy ra
ngoài. Tôi lại chạy theo và kéo nó lại.

“Cậu thấy chưa? Điều này là không thể.” Tôi nói với Frederique.

Frederique lại mỉm cười một lần nữa và nói tôi cần có thái độ thuyết

phục hơn nữa. Cô ấy nói điều tôi thiếu là một niềm tin rằng thằng bé sẽ
thực sự lắng nghe. Cô ấy bảo tôi đừng có hét lên, mà hãy nói với thái độ
thuyết phục hơn nữa.

Tôi sợ rằng tôi sẽ làm cho thằng bé sợ phát khiếp. “Đừng lo,”

Frederique nói, thúc giục tôi thử làm thế.

Lần tiếp theo Leo cũng không hề nghe lời tôi. Nhưng tôi dần dần

cảm thấy lời nói của mình có sức thuyết phục hơn. Âm lượng của chúng
không lớn hơn, nhưng chúng có độ tin tưởng hơn. Tôi cảm thấy như tôi
đã trở thành hiện thân của một kiểu cha mẹ mới.

Đến lần thứ tư, khi tôi cuối cùng cũng trở nên thật sự tin tưởng, Leo

đến gần cổng – nhưng thật kỳ diệu – nó không mở cánh cổng ra. Thằng
bé quay trở lại và nhìn tôi một cách lo lắng. Tôi mở to mắt nhìn nó và cố
gắng thể hiện thái độ phản đối.

Sau khoảng 10 phút, Leo không còn cố gắng chạy ra ngoài nữa.

Thằng bé dường như đã quên mất cái cổng và chỉ chơi trong khu vực

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.