DẠY CON KIỂU PHÁP (TRẺ EM PHÁP KHÔNG NÉM THỨC ĂN) - Trang 143

học lớp Một có quyền lựa chọn cho con mình tham gia lớp học này hoặc
không tham gia. Khi các bé đã bắt đầu đi học lớp Một, toàn bộ 25 học
sinh trong lớp đều phải tham gia khóa học kéo dài một tuần này cùng
với giáo viên của mình vào mùa xuân.

Andi nói rằng so với những chuẩn mực của người Mỹ thì cô ấy không

hẳn là một người mẹ quá sát sao với con cái. Tuy nhiên, cô không thể
cảm thấy thoải mái với “lớp học xanh” – một lớp học được tổ chức ở gần
một số đầm lầy nước mặn cách xa bờ biển phía tây của Pháp. Con trai
của cô ấy thậm chí chưa bao giờ ngủ qua đêm ở ngoài. Andi vẫn phải bắt
nó đi tắm vào mỗi buổi tối. Và cô ấy cũng không thể tưởng tượng nổi
cảnh thằng bé có thể đi ngủ mà không có sự thúc giục của mình. Cô ấy
thích giáo viên của thằng bé, nhưng không biết liệu trong số những
người lớn đi cùng, có người nào đủ khả năng giám sát chuyến đi hay
không. Một người là cháu trai của giáo viên. Một người khác là người
giám sát sân chơi. Người thứ ba, Andi nhớ lại, là người mà “chỉ có giáo
viên mới biết được là ai.”

Khi Andi nói với ba chị của mình ở Mỹ về chuyến đi, “tất cả đều tỏ ra

khá bối rối. Họ nói: ‘Em không nhất thiết phải làm điều đó đâu!’ Đặc
biệt, một người là luật sư đã hỏi: ‘Em đã ký giấy tờ gì chưa đấy?’” Andi
nói vấn đề chính mà họ lo lắng là tình trạng ấu dâm.

Trong một cuộc họp cung cấp thông tin về chuyến đi, một bà mẹ Mỹ

khác trong lớp hỏi giáo viên là trong trường hợp một dây điện rơi xuống
nước và sau đó một đứa trẻ bước xuống nước thì cô ấy sẽ xử lý thế nào.
Andi nói rằng tất cả các bậc cha mẹ đều cười khúc khích. Cô ấy thấy thật
may vì mình đã không hỏi câu hỏi đó, nhưng cô thừa nhận rằng đó cũng
là điều mà cô lo lắng.

Mối quan tâm chính của Andi – điều mà cô không đủ can đảm để

đưa ra trong cuộc họp – là điều gì sẽ xảy ra nếu con trai của cô trở nên
buồn và khó chịu trong suốt chuyến đi. Khi chuyện này xảy ra ở nhà,
“tôi cố gắng để giúp đỡ thằng bé xác định cảm xúc của mình. Nếu thằng
bé bắt đầu khóc và nó không biết tại sao, tôi sẽ nói: ‘Con cảm thấy sợ
hãi, thất vọng hay giận dữ nào?’ Đó là vấn đề của tôi. Tôi sẽ nói những
câu kiểu như: ‘Ok, chúng ta sẽ từ từ giải quyết vấn đề cùng với nhau
nào.’”

Sự nhấn mạnh vào khả năng tự lập của người Pháp mở rộng vượt xa

cả những chuyến đi học ngoại khóa với trường. Tim tôi thường đập
thình thịch mỗi khi tôi đi bộ quanh khu nhà mình ở, bởi các bậc cha mẹ
Pháp thường để cho những đứa con nhỏ của mình chạy trước họ trên vỉa
hè. Họ tin rằng bọn trẻ sẽ dừng lại ở chỗ rẽ và đợi họ. Việc phải chứng
kiến điều này quả thật là khủng khiếp với tôi, đặc biệt là khi bọn trẻ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.