DẠY CON KIỂU PHÁP (TRẺ EM PHÁP KHÔNG NÉM THỨC ĂN) - Trang 80

thụ. Và tôi không dám chắc là tôi có cảm thấy thoải mái với điều đó
không. Tôi thậm chí không biết chắc một “người Pháp” là như thế nào.

Con đường chính để tiếng Pháp thâm nhập vào nhà tôi là thông qua
trường học. Bean đã bắt đầu học ở trường mẫu giáo. Các trường mẫu
giáo ở Pháp học bán trú, bốn ngày một tuần trừ thứ Tư. Chính phủ Pháp
không có quy định nào yêu cầu trẻ dưới 6 tuổi phải đi học và cha mẹ có
thể sắp xếp cho con học nửa ngày nếu muốn. Nhưng có một điều rất
tuyệt là mọi trẻ em trên 3 tuổi ở đất nước này đều học bán trú tại trường
mẫu giáo và có những trải nghiệm tương tự ở đây. Đó là một cách rất
“Pháp” để biến những đứa trẻ mới chập chững biết đi thành những
người Pháp trưởng thành.

Charlotte, một giáo viên mầm non với hơn 30 năm kinh nghiệm, nói

với tôi rằng trong năm đầu tiên bọn trẻ rất ích kỷ và tự cao tự đại.
“Chúng không nhận ra rằng giáo viên có mặt ở đây là để dạy dỗ và chăm
sóc tất cả mọi người,” cô ấy nói. Ngược lại, khi bọn trẻ lớn lên, chúng sẽ
dần dần hiểu ra rằng khi giáo viên nói với cả lớp, những gì cô ấy nói
cũng dành cho cá nhân từng học sinh. Bọn trẻ thường tham gia các hoạt
động với một nhóm nhỏ từ 3 đến 4 bạn ngồi cùng bàn hoặc ở một góc
của lớp học để chơi.

Với tôi, trường mẫu giáo có vẻ giống như trường học nghệ thuật dành

cho trẻ. Trong năm đầu tiên học mẫu giáo của Bean, tường của lớp học
nhanh chóng được bao phủ bởi những hình ảnh mà bọn trẻ vẽ hay sơn
lên. Có đủ khả năng “lĩnh hội, cảm giác, tưởng tượng và sáng tạo” cũng
là những mục tiêu của trường mẫu giáo. Bọn trẻ được học cách giơ tay
kiểu Pháp, với một ngón tay chỉ lên trời.

Tôi đã rất lo lắng về việc nhập học cho Bean. Nhà trẻ có một phòng

vui chơi lớn. Nhưng trường mẫu giáo có vẻ giống với một trường học
hơn. Các lớp học đều lớn. Và tôi đã được cảnh báo là các bậc cha mẹ sẽ
nhận được rất ít thông tin về tình hình ở trường. Một người mẹ Mỹ bảo
tôi rằng cô ấy đã dừng việc hỏi giáo viên dạy con gái mình về tình hình
của con bé sau khi cô giáo giải thích rằng: “Nếu tôi không nói gì, thì có
nghĩa là không có vấn đề gì với con bé cả.” Giáo viên dạy Bean năm đầu
tiên là một người phụ nữ khó tính và nhận xét duy nhất của cô ấy về
Bean trong toàn bộ năm học đó là con bé “rất dũng cảm”. (Bean ngưỡng
mộ cô giáo này và yêu quý tất cả các bạn bè trong lớp nó.)

Bất chấp tất cả những hình vẽ nguệch ngoạc trên tường, lớp học vẫn

chú trọng rất nhiều vào việc học cách làm theo chỉ dẫn. Năm học đầu
tiên của Bean, tôi choáng váng khi nhận thấy rằng cả lớp thường vẽ một
thứ giống hệt nhau. Một buổi sáng, có tới 25 cái que màu vàng giống hệt
nhau với những cặp mắt xanh được đính lên tường lớp học. Là một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.