DẠY CON KIỂU PHÁP (TRẺ EM PHÁP KHÔNG NÉM THỨC ĂN) - Trang 83

bữa tiệc sinh nhật, ăn nhẹ và ăn tối.

Trường mẫu giáo không chỉ mang chúng tôi đến gần cuộcsống Pháp
hơn mà còn giúp chúng tôi nhận ra rằng những hành vi xã hội mà các
gia đình Pháp tôn trọng khác với chúng tôi. Sau một bữa tối ở nhà
Esther, một người bạn Pháp của tôi, người có một cô con gái trạc tuổi
Bean, Esther trở nên kích động khi cô con gái nhỏ không ra khỏi phòng
nó để chào tạm biệt chúng tôi. Cuối cùng thì Esther vào phòng con gái
và buộc con bé ra khỏi phòng.

“Tạm biệt,” con bé 4 tuổi cuối cùng cũng ngoan ngoãn nói. Esther đã

đỡ cáu hơn.

Tất nhiên, tôi cũng đang luyện cho Bean thói quen nói những từ kỳ

diệu, “làm ơn” và “cảm ơn.” Nhưng hóa ra người Pháp lại có bốn từ kỳ
diệu: làm ơn, cám ơn, xin chào và tạm biệt. Làm ơn và cảm ơn là cần
thiết, nhưng chưa đủ. Xin chào và tạm biệt – và cụ thể là xin chào – là
hai từ rất quan trọng. Tôi đã không nhận ra rằng học cách nói xin chào
là một phần trung tâm của việc trở thành một người Pháp.

“Tôi bị ám ảnh về việc luyện cho con cái mình cần phải biết nói làm

ơ

n, cám ơn, xin chàotạm biệt,” Audrey Goutard, một nhà báo Pháp

có ba con, nói với tôi. “Từ khi chúng 1 tuổi, chị không thể tưởng tượng
được đâu, tôi nói điều đó với chúng 15 lần mỗi ngày.”

Với một số bậc cha mẹ Pháp, chỉ xin chào thôi thì chưa đủ. “Chúng

phải nói xin chào với phong thái thật tự tin. Đó là phần đầu tiên của
một mối quan hệ,” một người mẹ khác nói với tôi. Virginie, một người
mẹ làm nội trợ gầy nhom, yêu cầu con cô ấy thể hiện rõ thái độ lịch sự
bằng cách nói: “Xin chào ông” và “Xin chào bà”.

Esther, bạn của tôi, buộc con mình nói xin chào bằng cách đe dọa về

việc trừng phạt. “Nếu con bé không nói xin chào, con bé sẽ phải ở
nguyên trong phòng và không được ăn tối cùng với khách,” Esther giải
thích. “Do vậy mà con bé nói xin chào. Đó không phải là lời nói chân
thành nhất nhưng nóđược lặp đi lặp lại, tôi hi vọng thế.”

Benoit, một giáo sư đồng thời là bố của hai đứa trẻ, kể cho tôi nghe

rằng đã có một cuộc khủng hoảng gia đình khi anh ấy mang con đến ở
với ông bà chúng. Đứa con gái 3 tuổi của anh ấy sẽ ngủ dậy trong tình
trạng cáu bẳn, và không muốn nói xin chào với ông của nó cho tới tận
bữa sáng. Cuối cùng thì nó thỏa hiệp bằng cách đồng ý nói: “Không
chào, ông” với ông của mình trên đường đi đến cái bàn. “Bố của tôi đã
rất vui vì điều đó. Theo một cách nào đó, con bé đã thừa nhận ông.”
Benoit giải thích.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.