DẠY CON KIỂU PHÁP (TRẺ EM PHÁP KHÔNG NÉM THỨC ĂN) - Trang 91

kia đều là con trai.

Tôi phải vất vả đi bộ để đến xem hàng tá căn hộ, tất cả trong số

chúng nếu không quá tối thì lại quá đắt, hoặc đoạn tiền sảnh dẫn tới bếp
quá dài và đáng sợ. (Rõ ràng là trong thế kỷ XIX việc ngửi thấy mùi
thức ăn từ nhà bếp khi người phục vụ đang nấu bữa ăn hoàn toàn không
phải là một việc thanh lịch hay hợp thời.) Các đại lý bất động sản luôn
luôn khoác lác rằng khu vực mà chúng tôi sắp sửa tới xem cực kỳ yên
bình. Đó thực sự là một nơi đáng đồng tiền bát gạo với cả những căn hộ
Pháp và những trẻ em Pháp.

Nhờ tập trung chú ý tới việc mua nhà mà tôi không có quá nhiều

thời gian để lo lắng về cái thai. Tôi nghĩ rằng tôi còn tiếp thu được một ý
tưởng của Pháp, rằng cũng không nhất thiết phải theo dõi quá sát sao
từng bước phát triển của trẻ (Dù thực sự vẫn có những giai đoạn cần
được theo dõi kỹ lưỡng). Tôi tìm hiểu một chút về những vấn đề có thể
xảy ra khi mang thai đôi, chẳng hạn như rất có thể tôi sẽ sinh sớm hơn
dự định. Nhưng hệ thống chăm sóc sức khỏe sẽ thay tôi lo lắng cho phần
lớn các vấn đề. Bởi sinh đôi nên tôi đến gặp bác sỹ và siêu âm thường
xuyên hơn.

Thời gian này, Simon là người lo lắng – về bản thân anh ấy chứ

không phải về những đứa trẻ. Anh ấy cư xử với mỗi miếng pho mát như
thể đây là miếng pho mát cuối cùng mà anh ấy được ăn. Trong vòng vài
tuần, trông tôi cũng bình thường như bất cứ một phụ nữ mang bầu nào
khác. Nhưng khi cái thai được 6 tháng, nhìn tôi lúc nào cũng như thể
sắp sinh đến nơi rồi. Thậm chí là một số bộ quần áo bầu đã trở nên chật
cứng. Và rất nhanh sau đó, đến cả những đứa trẻ con nhìn vào cũng biết
là không thể chỉ có một em bé trong bụng tôi được.

Tôi không còn phải lo lắng về việc hai cậu con trai của tôi sẽ ra đời

sớm hơn dự định. Khi được 9 tháng, trọng lượng của hai đứa nặng gần
bằng Bean lúc mới chào đời. Mọi người tò mò nhìn tôi từ các quán cà
phê còn tôi thì không thể nào leo cầu thang được nữa.

“Nếu anh muốn có một căn hộ, hãy đi tìm mua đi,” tôi nói với

Simon. Không đầy một tuần sau, sau khi xem xét kỹ càng một căn hộ,
anh ấy đã mua nó. Đó là một căn hộ rất cũ, cho dù là đối với người
Paris. Nó không có sảnh trước và cần phải sửa chữa khá nhiều. Một
ngày trước khi sinh, tôi gặp nhà thầu để lên kế hoạch làm mới căn hộ.

Tôi đã sinh Bean tại một bệnh viện tư nhân khá nhỏ nhắn và sạch sẽ,
với các y tá trực 24/24 cùng dịch vụ chăm sóc chu đáo, kỹ lưỡng. Tôi
hiếm khi phải tự thay tã cho con bé.

Tôi đã được cảnh báo là bệnh viện phụ sản công mà tôi dự định lần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.