DẠY CON KIỂU PHÁP (TRẺ EM PHÁP KHÔNG NÉM THỨC ĂN) - Trang 92

này sẽ đem đến cho tôi những trải nghiệm khác biệt. Trang thiết bị y tế

các bệnh viện công của Pháp rất tốt, nhưng dịch vụ thì được cho là

không ổn lắm. Họ sẽ đưa cho bạn một danh sách những thứ cần chuẩn
bị trước khi lâm bồn, trong đó có cả tã, bỉm, ngoài ra chẳng hướng dẫn
gì thêm cả.

Tôi lựa chọn bệnh viện Armand-Trousseau bởi vì nó chỉ cách nhà tôi

có 10 phút đi taxi và có các trang thiết bị hiện đại đủ để xử lý những ca
khó, chẳng hạn như trường hợp sinh đôi của tôi. Tôi chỉ ra cho Simon
thấy rằng chúng tôi đã có một quyết định rất sáng suốt và tiết kiệm:
Chúng tôi sẽ chỉ mất chi phí cho một ca sinh một và sẽ sinh được những
hai đứa trẻ.

Ngay khi bắt đầu rặn đẻ, vốn tiếng Pháp của tôi hoàn toàn bốc hơi.

Tôi không thể hiểu bất cứ điều gì bác sỹ nói, và tôi chỉ có thể nói bằng
tiếng Anh. Các bác sỹ hẳn đã gặp những chuyện kiểu này trước kia, bởi
một bà đỡ ngay lập tức bắt đầu làm phiên dịch giữa tôi và bác sỹ. Có thể
là cô ấy chỉ tóm tắt thông tin, hoặc có thể tiếng Anh của cô ấy cũng
không tốt lắm. Nhưng cô ấy chủ yếu chỉ nói “Rặn” và “Đừng rặn”.

Khi đứa bé đầu tiên được sinh ra, bà đỡ đưa nó cho tôi. Tôi thực sự

thích thú. Đây, đứa trẻ A đây rồi. Chúng tôi vừa mới kịp “làm quen” thì
bà đỡ yêu cầu tôi tiếp tục công việc của mình: “Xin lỗi, nhưng chị còn
phải sinh một em bé nữa,” cô ấy nói và mang đứa trẻ A đến một nơi
khác. Tôi nhận ra, ngay sau đó, rằng việc sinh đôi khá phức tạp.

Chín phút sau, đứa trẻ B được sinh ra. Tôi chỉ kịp chào cậu bé, và họ

lại mang nó đi. Thực tế là, ngay sau đó, gần như tất cả mọi người đều bỏ
đi – Simon, hai đứa trẻ, và cả ê kíp đỡ đẻ. Tôi vẫn nằm ngửa, tê liệt từ
thắt lưng trở xuống. Chỉ có duy nhất một người ở lại với tôi, đó là nữ y tá
gây mê. Cô ấy quyết định che giấu sự gây mê của mình bằng cách nói
chuyện tầm phào với tôi: Tôi từ đâu đến, tôi có thích Paris không?…

“Các con của tôi đâu? Bao giờ tôi mới được gặp chúng?” Tôi hỏi.

(Vốn tiếng Pháp của tôi đã xuất hiện trở lại.) Cô ấy không biết, và cô ấy
không được phép rời tôi để tìm câu trả lời.

20 phút trôi qua. Không có ai đến tìm chúng tôi. Có thể bởi thuốc tê,

tôi không còn cảm thấy khó chịu nữa. Mặc dù tôi cảm thấy rất biết ơn
khi cô y tá quan tâm đến mình tận tình nhưng sau đó thì cô ấy thể hiện
rõ thái độ không muốn nói chuyện nữa. “Tôi ghét công việc của mình,”
cô ấy nói.

Cuối cùng thì cũng có ai đó đẩy tôi đến phòng hậu phẫu, nơi tôi được

gặp lại Simon và hai con của mình. Chúng tôi chụp ảnh cùng nhau, và
đó là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất, tôi cố gắng để bế hai cậu nhóc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.