ĐẾ QUỐC NHẬT GIÃY CHẾT - Trang 146

quánh đặc sầu hận: họ cùng nhau nức nở, cùng an ủi lẫn nhau. Đất nước của
họ mất danh dự!.

Nội các Nhật theo hàng một đi lên cầu thang rồi bước chân ra ngoài ánh

sáng chói lọi. Chỉ có họ là được biết sự thật thảm khốc, ngoài họ ra không
còn ai được biết. Bây giờ đến nhiệm vụ khủng khiếp là làm thế nào để trao
nước Nhật cho kẻ thù mà không gây sự chống đối điên cuồng của khối quân
nhân được huấn luyện theo truyền thống Samourai.

Tướng Anami bị lương tâm cắn rứt, ông tự hỏi: ông có phục vụ Tổ quốc

đúng mức không? Liệu ông có nên quyết định một trận đánh cuối cùng để
biểu dương tiềm lực và khiến cho kẻ thù phải kính nể và xét lại những điều
kiện?

Hội nghị bế mạc, ông hỏi viên bí thư của ông là Đại tá Hayashi bằng

giọng đẫm nước mắt:«Tôi có điều này muốn anh cố vấn. Hoàng thượng đã
quyết định vấn đề chiến hay hòa rồi. Nhưng tin tình báo cho biết có một lực
lượng Hoa Kỳ ở ngoài khơi Đông Kinh, ý anh nghĩ sao nếu chúng ta đánh
tan lực lượng đó, rồi sau sẽ nghị hòa?».

Đại tá Hayashi ngạc nhiên vì câu hỏi đó của cấp trên, anh trả lời ngay:

«Ý kiến của Đại tướng hoàn toàn sai lầm. Trước hết vì Hoàng Thượng đã
ban hành quyết định kết liễu chiến tranh. Sau nữa lực lượng địch ngoài khơi
Đông Kinh mới chỉ là tin đồn, chưa được phi cơthám sát xác nhận... ».

Anami không phản đối khẳng định của Hayashi mà ông phải cần đến để

tự thấy đã làm hết sức mình cho Tổ quốc, và bây giờ ông không còn gì để
làm nữa. Hayashi đã đem lại cho ông một viên thuốc an thần.

Anami và toàn thể nhân viên nội các nhóm một phiên họp cuối cùng để

cùng nhau chính thức ghi nhận quyết định của nhà vua. Không còn ai lên
tiếng phản đối điều gì. Anami và Đại tướng tham mưu trưởng Lục quân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.