ĐÊM TRƯỚC - CHA VÀ CON - Trang 137

ấy chẳng học y khoa gì, ông ấy chữa bệnh chủ yếu là do lòng thương
người... Ha-ha, vì lòng thương người! Hả? Kỳ khôi đấy chứ! Ha-ha! Ha-ha!

- Phetka đâu! Nhồi cho tao tẩu thuốc! - Bazarov nói với vẻ khắc nghiệt.
- Ở đây lại có một ông bác sĩ khác, có lần ông ấy đến với người bệnh thì

người bệnh đã ad patres

**

rồi, - ông Vaxili Ivanovich tiếp tục kể lể với một

nỗi tuyệt vọng nào đó, - người nhà bèn không cho ông bác sĩ vào, bảo rằng:
bây giờ thì chẳng cần đến ông làm gì nữa. Ông bác sĩ chẳng ngờ sự tình lại
đến nỗi đó, rất lúng túng, hỏi: “Thế nào, trước khi mất, ông nhà ta có nấc
không?” - “Thưa có nấc ạ”. - “Có nấc nhiều đấy chứ?” - “Nhiều ạ”. - “Ờ,
thế là tốt”. - Thế rồi ông bác sĩ cuốn gói chuồn. Ha-ha-ha!Chỉ có mình ông
già cười lên được. Arkadi làm ra vẻ mỉm cười, còn Bazarov thì chỉ rít một
hơi thuốc. Câu chuyện cứ kéo dài như vậy khoảng gần một tiếng đồng hồ.
Giữa chừng, Arkadi cũng đã tranh thủ về xem được buồng mình và thấy
hóa ra đó là phần phía trước của nhà tắm, nhưng vẫn rất ấm cúng và sạch
sẽ. Cuối cùng, Tanhiuska đã tiến vào thưa là bữa ăn trưa đã chuẩn bị xong.

Ông Vaxili Ivanovich cất mình đứng dậy trước tiên.
- Mời các vị, ta đi thôi! Nếu tôi có khiến các vị phát ngán lên thì cũng

xin các vị rộng lòng lượng thứ. Chưa biết chừng bà nội trợ của tôi lại sẽ làm
cho các vị vui lòng hơn cả tôi đấy.

Mặc dù được chuẩn bị vội vàng, té ra bữa ăn trưa lại rất tốt, thậm chí

rôm rả nữa là khác. Chỉ có điều là rượu vang không khá lắm, như người ta
thường nói là chạy qua hàng rượu, và thật ra chỉ là một thứ rượu nho chua
đen đen do bác Timopheich mua được của một thương nhân quen biết trong
thành phố, nửa pha mùi vị tanh tanh như mùi đồng, nửa như mùi nhựa
thông. Ngoài ra, lũ ruồi cũng kéo đến quấy rầy. Thường ngày vẫn có một
thằng nhỏ cầm một cành lá xanh to đứng đuổi ruồi, nhưng lần này ông
Vaxili Ivanovich đã xua biến nó đi bởi ông sợ những chàng thanh niên
thuộc thế hệ trẻ sẽ lên án ông. Còn bà Arina Vlaxievna thì đã kịp thắng bộ
cánh vào, bà đã đội chiếc mũ bonnê cao có dải lụa và quàng chiếc khăn san
màu xanh da trời có hình hoa văn. Vừa trông thấy thằng Evgheni của mình,
bà lại bật khóc lên, nhưng lần này ông chồng đã không phải khuyên giải
nữa: chính bà đã mau chóng gạt nước mắt đi để khỏi làm hoen ố chiếc khăn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.