cũng phải cuốn gói thôi. Thế còn Arkadi... và lại cả cái ông Nikolai
Petrovich hiền như bụt ấy nữa. Tồi tệ, tồi tệ thật”.
Cái ngày hôm đó trôi qua sao đặc biệt yên ắng và uể oải thế. Về
Pheneska thì dường như cô ta đã bay biến đi đâu mất, cô ta ru rú ngồi trong
buồng như chuột nhắt chúi trong hang vậy. Ông Nikolai Petrovich có vẻ lo
âu, bởi lẽ ông đặc biệt trông mong vào vụ lúa mì này, nhưng lại được báo
cáo rằng lúa mì đã có bệnh than. Với vẻ lịch sự lạnh như băng của mình,
ông Pavel Petrovich đã áp chế tất cả mọi người, kể cả bác Prokophich.
Bazarov đã đặt bút viết thư cho bố, nhưng rồi lại xé tan ngay tờ giấy, ném
xuống gầm bàn. Chàng nghĩ: “Nếu mình chết, các cụ sẽ tự khắc biết. Mà
mình cũng chẳng chết được đâu. Không, mình sẽ còn vất vưởng chán trên
cõi đời này”. Chàng đã ra lệnh cho Piotr sáng tinh mơ ngày hôm sau phải
đến gặp chàng để có công việc quan trọng, và Piotr những tưởng là Bazarov
định đem anh ta lên Peterburg. Mãi khuya, Bazarov mới đi nằm, nhưng suốt
đêm những giấc mơ hỗn độn đã đến giày vò chàng... Odintxova cứ quẩn
quanh trước mắt chàng, rồi bà ta lại hóa ra mẹ chàng, theo sau là một con
mèo nhỏ có ria đen, con mèo đó lại hóa ra Pheneska. Còn ông Pavel
Petrovich thì chàng lại mơ thấy ông ta là một khu rừng lớn, vậy mà chàng
vẫn phải đi đánh nhau với khu rừng đó. Piotr đánh thức chàng vào đúng bốn
giờ sáng, chàng lập tức mặc quần áo rồi cùng Piotr ra đi.
Buổi sáng hôm ấy thật là đẹp đẽ và mát mẻ. Những đám mây nhỏ sặc sỡ
lăn tăn như sóng gợn trên bầu trời xanh mờ sáng. Sương mai nhỏ nhẹ rải rác
trên cành lá, cỏ cây, và ánh lên như bạc trên những mạng nhện. Mặt đất ẩm
ướt và tăm tối dường như vẫn giữ lại dấu vết ửng hồng của ánh bình minh.
Khắp bầu trời đây đó đều vang lừng tiếng hót của chim sơn ca. Đi tới khu
rừng nhỏ, Bazarov ghé ngồi dưới bóng cây ở bìa rừng và chỉ tới lúc đó
chàng mới cho Piotr biết mình cần anh ta giúp đỡ việc gì. Cái anh đầy tớ có
học thức này sợ chết khiếp, nhưng Bazarov khuyên nhủ để anh ta yên lòng
là anh ta chẳng phải làm gì hết ngoài việc đứng xa xa mà nhìn, và sẽ chẳng
phải chịu mảy may trách nhiệm nào. Chàng còn nói thêm: “Anh thử nghĩ
xem, ấy thế mà vai trò của anh quan trọng cực kỳ đấy!” Anh ta dang hai tay